NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Chanh Âm tiêu sái rời đi, An Thiếu Du cho rằng như vậy thì cảm giác mâu thuẫn và quái dị trong lòng mình sẽ có thể bình phục trở lại, nhưng khiến kẻ khác kỳ quái chính là, cái loại cảm giác khác thường này không hề giảm bớt chút nào, ngược lại sau khi Chanh Âm rời đi lại càng sâu hơn.

Từ sau khi y rời đi vài ngày, không, hẳn là từ cái khoảnh khắc y rời đi đó, An Thiếu Du đã cảm thấy cả người trở nên bất thường, giống như trong sinh mệnh bỗng nhiên thiếu mất một cái gì đó, mất mát trống rỗng các loại cảm xúc tiêu cực nhất tề kéo tới, khiến người ta không thể thở nổi.

Vọng tưởng có thể dùng công việc và những chuẩn bị trước hôn lễ để làm sao nhãng bản thân, An Thiếu Du sắp xếp thời gian mỗi ngày hết sức chặt chẽ, gần như không có thời điểm để nghỉ ngơi, hắn cho rằng như vậy có thể khiến mình quên đi việc thiếu mất Chanh Âm, thế nhưng đã làm hắn thất vọng rồi…

Vào mỗi buổi tối, nửa đêm tỉnh mộng nằm ở trên giường, hiện ra trong đầu, luôn luôn là giọng nói và dáng điệu của Chanh Âm, không thể xua đi được!

“Đáng ghét… Ta đây là làm sao vậy!?” An Thiếu Du hung hăng cắn môi dưới, hai tay che kín đôi mắt, nghi hoặc không thôi.

Mong muốn Chanh Âm rời khỏi chính là mình, nhưng vì cái gì hôm nay muốn tìm y về cũng là mình chứ!?

Kỳ thực, từ lúc phát hiện cảm giác đối với Chanh Âm trở nên kì lạ, An Thiếu Du liền như có như không tránh né Chanh Âm, muốn mượn việc này để áp chế cái loại cảm giác kỳ quái trong lòng. Về sau phải tiễn y đi, không thể không thừa nhận, An Thiếu Du cũng có chút tư tâm —— có lẽ y đi rồi, hết thảy lại có thể khôi phục nguyên trạng, cho nên hắn không có cố gắng giữ lại Chanh Âm.

“Chanh Âm…” Cúi đầu kêu lên cái tên này, nhưng không có ai đáp lại.

Không gian an tĩnh nói lên một sự thật —— cái người hay cười kia đã không còn ở nơi này nữa rồi…

Nghĩ tới đây, An Thiếu Du lại một trận đau thắt ngực, so với mười năm trước, chỉ có hơn chứ không kém!

Mười năm, tuy rằng hai người xa cách mười năm, nhưng trong mười năm đó, An Thiếu Du căn bản chưa hề buông xuống Chanh Âm.

Những năm kia, mỗi ngày hắn đều tìm kiếm người của mình, suy nghĩ cũng là sự thù hận của mình, thậm chí cố gắng làm việc, chăm chỉ kiểm tra xem xét, cũng là vì có thể sớm tìm ra tung tích của y, mà khi người nọ rốt cục một lần nữa về lại bên cạnh mình, hắn lại bị cái tâm ma nào đó mê hoặc ý chí, cư nhiên lần thứ hai để y rời đi!?

Mãi đến lúc nghĩ tới điều này, An Thiếu Du mới kinh ngạc đứng dậy, không thể tin nhìn hai tay phát ngốc.

Hắn sai rồi, sai cực điểm, sai vô cùng!

Hắn muốn trốn tránh chính là phần cảm giác kia, chứ không phải cái người An Thừa Anh mà mình tìm kiếm mười năm nay!

Muốn đi tìm y, muốn y trở về, muốn y ở bên cạnh mình… Nhưng là muốn y ở bên cạnh để làm cái gì đây?

Nghi vấn theo tới khiến An Thiếu Du lần thứ hai chần chờ, ngẫm lại không lâu nữa hắn sẽ phải thành thân, bên người sớm đã không còn vị trí cho Chanh Âm, y không thể nào ở lại bên cạnh hắn cả đời, hắn biết chứ…

Xung động bị bao phủ bởi lý trí, tâm tình kích động mới vừa rồi cũng từ từ bình ổn trở lại, An Thiếu Du suy sụp hạ vai, sắc mặt cũng trầm xuống, cuộn người vùi mặt sâu vào gối, thu hồi hai tay đang ôm lấy chính mình, thật sâu thở dài trong đêm tối yên tĩnh này.

Bây giờ, đã không còn người sẽ bồi bên cạnh hắn, dỗ dành hắn, chọc cho hắn cười nữa rồi.



Hôn lễ đúng hạn cử hành, An Thiếu Du nhìn sắc đỏ khắp phòng, làm thế nào cũng không nâng nổi tinh thần đi nghênh đón người thê tử xa lạ không quen biết kia.

Hôm nay là hôn lễ của chủ nhà An gia, cảnh tượng náo nhiệt tất nhiên là không cần nói cũng biết, các thân thích Phân gia tề tụ trong phòng khách, cũng không thiếu mấy đối tác làm ăn hay lui tới, lại thêm người đến xem náo nhiệt, nguyên đám này đúng là chất đầy An gia từ trên xuống dưới.

Từng câu chúc mừng cũng không tiến vào được trong lòng An Thiếu Du, hắn vẻ mặt thẩn thờ nhìn cổng ra vào, ngơ ngác chờ kiệu hoa tân nương đến.

“Thiếu Du, Thiếu Du!”

An Dịch Nhiên chạy tới, hôn lễ này gã cũng có phần phụ trách, sự bận rộn của gã cùng với sự thanh nhàn của An Thiếu Du tạo thành thế đối lập rõ ràng.

“Mau mau, bá phụ đang tìm ngươi kìa!”

“Cha ta?” An Thiếu Du từ từ mới phản ứng lại, còn chưa kịp hỏi chuyện gì, đã bị An Dịch Nhiên một phen lôi đi.

“Nhanh lên một chút, thời gian gấp gáp, mau cùng bá phụ nói xong rồi trở về, một hồi nữa là phải đón tân nương rồi!” Sau khi ỡm ờ qua loa, An Thiếu Du bước vào một gian phòng khác đi gặp phụ thân.

Bên trong phòng, An Kế Vũ tâm sự nặng nề nhìn túi vải nhỏ hồng sắc trong tay, không khỏi thở dài, mãi đến lúc nghe tiếng cửa phòng bị mở ra, ánh mắt của ông mới theo đó bắt đầu di chuyển.

“Cha, ngài tìm ta?”

“Thiếu Du… Đến, cha có quà mừng muốn tặng ngươi.” Gọi con trai qua đây, An Kế Vũ đưa ra tử tinh long phượng bội trong tay.

“Đây là…!” An Thiếu Du nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng.

Hảo một đôi long phượng bội, màu sắc, điêu khắc đều là loại thượng thừa, nhất long nhất phượng! Bay lượn trong mây mù, nửa trái nửa phải, hợp lại cùng nhau cũng có thể tạo thành một khối hợp bội, tinh xảo cực kỳ!

Nếu Chanh Âm ở đây, y nhất định sẽ rất thích…

An Thiếu Du nghĩ thầm trong lòng, khóe miệng cũng không giấu được lộ ra tiếu ý.

An Kế Vũ thấy con trai thích, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, Chanh Âm nọ lại hiểu rõ con trai hơn cả mình.

“Đây là hạ lễ cha cho ngươi và con dâu, các ngươi nhận lấy đi!”

“Đa tạ cha!” An Thiếu Du không cự tuyệt, bỏ túi đỏ vào trong ngực nhưng không tách ngọc bội ra.

An Kế Vũ nhìn con trai, thân thủ vỗ vai hắn một cái, ngữ trọng tâm trường nói: “Con à, lần này… cần phải đối đãi thật tốt với nương tử ngươi!”

Ý nghĩa trong lời nói của ông, An Thiếu Du sao lại không hiểu!?

Thế nhưng…

“Ta… sẽ tận lực.”

Tận lực mà thôi, cố gắng vì gia đình mình, cứ như vậy, cuộc sống của hắn thật sự có thể đi vào quỹ đạo sao?

Bình luận

Truyện đang đọc