NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Chanh Âm nghe xong trong lòng ấm áp, thoả mãn đến cực điểm, cảm thấy lần trở về này không hề uổng phí.

Thì ra An Thiếu Du cũng có chút để ý đến y, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng y thỏa mãn.

Trước kia y đúng là quá tham lam, quá dốt nát, một mực truy cầu thứ mình muốn, không chút nào để ý tới cảm nhận của người khác, có lẽ khi đó y còn yêu bản thân mình hơn cả An Thiếu Du, nhưng bây giờ, buông tha chính mình khiến y rốt cục có thể đứng ở góc độ của người khác, toàn tâm toàn ý vì người khác suy nghĩ, nhìn thấy người duy nhất mình yêu cả đời này được sống hạnh phúc, y đã yên tâm rồi.

Khẽ cười một tiếng, Chanh Âm rút tay về cúi đầu nói: “Thiếu Du, so với ta ngươi càng nên lo lắng hôn lễ của ngươi, nương tử của ngươi…”

Y lần thứ hai ngẩng đầu, vẫn là mỉm cười thản nhiên, An Thiếu Du bị nụ cười này làm cho giật mình, chung quy cảm thấy Chanh ẩn sâu bên trong có rất nhiều thứ muốn giãi bày, thế nhưng hắn đoán không ra!

“Chuyện của ta tự trong lòng ta hiểu rõ, đi chỗ nào… hẳn là không có vấn đề gì, ngươi cứ yên tâm đi!” Trong lúc nói, Chanh Âm giống như muốn An Thiếu Du tin tưởng mình, nặng nề vỗ vai hắn một cái.

Thấy y cười đến xán lạn, mà hai vị thân nhân bên người lại liên tục nháy mắt với hắn, An Thiếu Du nghĩ thầm trước hết để Chanh Âm rời khỏi một thời gian, lại cho y một ít lộ phí, chờ mọi chuyện đều ổn định sau đó mới đi gặp y, như vậy chắc sẽ không có chuyện gì.

Đơn giản đem tất cả đường lui toàn bộ đều nghĩ kỹ, An Thiếu Du rốt cục đáp ứng.

Hai người có mặt ở đó gần như cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, Chanh Âm nhìn hết vào trong mắt, nội tâm cũng có thêm vài phần dự định.

Thời gian biệt ly bao giờ cũng tới nhanh nhất, chớp mắt một cái đã đến ba ngày sau, tuy rằng mấy ngày này An Thiếu Du đều ở cùng Chanh Âm, cùng y thu dọn đồ đạc, dặn dò nhắc nhở này kia, nhưng hắn trước sau vẫn cảm thấy không đủ, hắn còn rất nhiều lời chưa kịp nói…

“Chanh Âm, bạc phải đặt ở chỗ an toàn, còn có…”

“Biết rồi, ngươi đã nói đủ chưa?”

Chanh Âm gói kỹ lưỡng bao quần áo, cũng đã đi tới ngoài phòng rồi, nhưng An Thiếu Du trước mắt vẫn cứ giống như bà già dài dòng không ngừng, thực sự là đủ mới mẻ.

“Ta là…”

“Biết ngươi là người có trách nhiệm, chẳng qua ta đã là người lớn rồi, không cần ngươi quan tâm nữa, vậy thôi nha, tái kiến.”

Không gặp nhau nữa!

Ở trước mặt An Thiếu Du, Chanh Âm lần đầu tiên xoay người bỏ đi dứt khoát như vậy, còn không thèm nhìn hắn nhiều thêm một cái.

Nhìn bóng lưng của y, An Thiếu Du mơ hồ có chút cảm giác mất mát, hắn từ đầu đến cuối không hiểu được Chanh Âm đối với hắn là dạng tình cảm gì, từ yêu thích của mười năm trước đến sự hờ hững của mười năm sau, hắn có thể hiểu được, thế nhưng thái độ gần đây của y lại giống như quay về mười năm trước, so với mười năm trước nhiều hơn một phần thông suốt cùng thản nhiên.

Không thể phủ nhận, An Thiếu Du đối với một Chanh Âm như vậy thập phần vừa ý, không còn liều mạng muốn y cách xa mình như trước nữa, ngược lại còn có thêm một phần cảm giác muốn thân cận đối với y.

Nhưng tại thời điểm hắn vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ phần cảm giác này, Chanh Âm đã rời đi rồi.

Đi thôi, đi thôi, hiện tại y rời khỏi mới tốt, trước khi người ở An gia tra ra được lai lịch của y, trước khi y bị thương một lần nữa…

Chanh Âm không mướn xe ngựa, mà lựa chọn đi bộ, nơi này cách thành Đồng Lăng ở Lâm Châu khoảng hơn mười ngày ngồi xe ngựa, thế nhưng đại đa số phu xe trong thành đều nhận ra được đương gia An gia, Chanh Âm cũng không muốn để An Thiếu Du biết được hành tung của mình, bởi vậy quyết định trước ra khỏi thành sau đó mới nói tiếp.

Trên đường, một mình y dạo bước hành tẩu, đi tới cửa thành thì, một bóng người quen thuộc đã sớm chờ ở nơi đó, Chanh Âm trông thấy, có chút ngạc nhiên, có chút khó tin.

“An lão gia, ngài đang tản bộ sao?” Chanh Âm thu hồi kinh ngạc, cười híp mắt hỏi.

An Kế Vũ lắc đầu, không đáp lại, vẫn như cũ đứng ở nơi đó, nhìn về phía đường lớn đi thông ra ngoài thành.

Thoáng chốc, Chanh Âm đã hiểu được mục đích của ông —— thì ra là sợ y lần thứ hai nuốt lời a!

Thực sự là thương cảm cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ*… Có điều vậy cũng tốt, có thể nhờ ông làm chút chuyện.

*Nguyên văn “thiên hạ phụ mẫu tâm”.

Nói tới một bao phục khác trong tay, những thứ này đều là quần áo mới An Thiếu Du sai người chuẩn bị cho y, Chanh Âm cảm thấy không có tác dụng gì, nhưng lại không tiện nói lời cự tuyệt, bây giờ thì tốt rồi, để phụ thân hắn nhận lại, không phải thỏa đáng nhất sao.

“An lão gia, yên tâm đi! Ta sẽ không đổi ý nữa đâu.” Y vừa nói, vừa nhét bao quần áo vào tay An Kế Vũ, “Đây, muốn vứt muốn đốt tùy ý ngài, chỉ là đừng để ta hay Thiếu Du nhìn thấy, nếu không sẽ bị lộ đó.”

An Kế Vũ yên lặng tiếp nhận túi đồ, cũng không hỏi bên trong là cái gì, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Chanh Âm, mãi đến lúc y bước chân ra khỏi cửa thành.

Chanh Âm không tệ, cũng không phải người hung hãn tàn bạo gì, nhưng vì con trai mình, vì tương lai của nó, cũng chỉ có thể hi sinh y.

Có chút thương tiếc thở dài, An lão gia cũng không hỏi bất luận nguyên do gì, ôm những bộ đồ mới này xoay người rời đi.

Ly khai Cừ Dương thành, Chanh Âm phảng phất giống như tháo xuống được một gánh nặng, y giang hai tay ra, nheo lại mắt duỗi lưng một cái.

“Ưm… Sảng khoái!” Ngửa mặt lên trời kêu to, Chanh Âm cảm nhận được sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Buông xuống, từ biệt, rời khỏi, vốn không phải việc gì khó, nhìn đi, y có thể làm được rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc