NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Bầu không khí xấu hổ kéo dài không lâu, An Thiếu Du đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Chanh Âm lại giành trước hắn, một bước kéo tay Tiền Lục gia, lôi về phía trước.

Tiền Lục gia bị buộc không có cách nào khác đành phải đi theo, chỉ nghe Chanh Âm vừa đi còn vừa cười nói, giống như An Thiếu Du hoàn toàn không tồn tại.

“Mời Lục gia qua bên này, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tìm mấy tiểu quan xinh đẹp, bảo đảm khiến các ngài vừa lòng……”

“Hắn chạy rồi kìa…..”

“Trốn tránh…..”

“Không ngờ chạy thoát được……”

“Chạy trốn thật ta……”

Nhóm tiểu quan ở một bên nhìn thấy đều đen mặt – Chanh Âm này giả ngốc là giỏi nhất.

An Thiếu Du bị gạt sang một bên vẫn đứng bất động ở nơi đó, thế nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, hắn đang tức giận, hơn nữa hình như là bộ dáng thẹn quá hóa giận, nhưng từ đầu tới cuối Chanh Âm tiếp đãi Tiền Lục gia ở bên kia vẫn hạ quyết tâm không thèm để ý tới hắn, nhất quyết không quan tâm, mấy đầu ngưu cũng không kéo nổi.

“Người này không phải đã đắc tội Chanh Âm chứ, có lẽ là nợ y rất nhiều tiền.” Có người nói nhỏ, lúc sau vẫn không quên bổ sung, “Người đến trước thì quan trọng hơn.”

Rốt cuộc, An Thiếu Du không thể nhịn được nữa, trước khi bản thân bạo phát mà thông minh lựa chọn phát tiết cơn giận, chỉ thấy hắn bước nhanh về phía trước, một tay tách Chanh Âm đang cùng Tiền Lục gia trò chuyện, sau đó không nói hai lời, khiêng Chanh Âm lên đi ra ngoài cửa.

“Oa a a a!” Chanh Âm gần như trong nháy mắt hét ầm lên, “Muốn giết người hả!”

Chanh Âm bị khiêng trên vai liên tục la hét, thế nhưng lại không hề giãy giụa một chút nào, giống như đã sớm hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai người, căn bản không muốn chống cự vô ích.

“An, An công tử!?”

Mọi người ở đây, bao gồm cả Tiền Lục gia cũng bị hành động của An Thiếu Du dọa sợ, hắn muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lời vừa ra đến miệng lại bị ánh nhìn uy hiếp của đối phương ép trở về.

“Tiền Lục gia, chuyện làm ăn tối nay bỏ qua, ta phải về đây.” Nói xong, hắn còn không thèm quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của mọi người chung quanh, tự ý quyết định khiêng Chanh Âm đi ra cửa.

“Này, các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau cứu ta với!” Chanh Âm không chịu nổi sự ngu ngốc của bọn họ, lập tức lên tiếng nhắc nhở đồng bạn của mình.

Lúc này, mấy người đứng xem mới như từ trong mộng tỉnh lại, vài người vội vàng đi lên ngăn cản đường đi của An Thiếu Du, sau đó một người cũng là tiểu quan – Ngâm Hoan tiến lên, muốn giải vây cho Chanh Âm. Trong Căng Uyên Lâu này ngoại trừ lão bản, Chanh Âm và Hiên Thanh ra, thì hắn là người có kinh nghiệm nhất.

“An công tử.” Hắn mỉm cười khách sáo, “Chanh Âm được lão bản ra lệnh cấm, sắp tới không được tiếp khách, cho nên vẫn là thỉnh công tử lần tới mới chọn hắn đi…… Lâu chúng ta sẽ có tiểu quan khác cho ngài……..”

“Bớt nói nhảm, mau cút đi!” An Thiếu Du tức giận quát dẹp đường.

Khí thế này áp đảo hầu hết mọi người, nhưng lại không hù dọa được Ngâm Hoan, hắn từ trước đến nay có danh hiệu là “mặt dày”, lạnh lùng cái rắm — học tập ta này!

“Việc này cũng thật khiến chúng ta khó xử quá, không nghĩ tới ngài như vậy mà lại thích Chanh Âm?” Hắn hỏi dò.

Nhưng lời này khiến cho Chanh Âm và An Thiếu Du nghe xong đều rất khó chịu, bọn họ cư nhiên trăm miệng một lời nói: “Ai nói ta (hắn) thích hắn (ta)!?”

“Ôi chao…..” Ngâm Hoan nhìn hai người than thở, “Nếu không thích, vậy còn chiếm đoạt làm gì? An công tử thật là thú vị.”

An Thiếu Du từ trước đến nay rất ghét giải thích chuyện của mình với người khác, vì vậy hắn nhíu mày, không thèm trả lời vấn đề của người này nữa, trái lại hỏi: “Nói đi, phải trả bao nhiêu tiền ta mới có thể mang hắn đi!?”

Thật sảng khoái, làm thế nào mà người mình gặp không phải là hắn ta chứ!?

Ngâm Hoan âm thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn như trước mỉm cười trả lời: “Chỉ sợ rằng không được…….. An công tử nếu muốn Chanh Âm, vậy còn phải cần lão bản đích thân đồng ý mới được.”

“Phiền phức!” Tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn không buông Chanh Âm ra, ngược lại lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong ngực nhét vào tay Ngâm Hoan.

Ngâm Hoan theo thói quen nhận lấy, lần lượt đếm từng cái, một trăm lượng một tờ, tổng cộng là năm trăm lượng.

“Nói với lão bản của các ngươi, ta mang người này đi.” An Thiếu Du quăng Chanh Âm đang bị mình khiêng lên ngựa, “Lão bản các ngươi nếu muốn đòi lại hắn, hãy bảo hắn tự mình đến biệt trang của ta, Tiền Lục gia biết nơi đó.” Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại tức khắc mang Chanh Âm đi.

Lần này Ngâm Hoan không ngăn cản, mà Chanh Âm cũng ngưng la hét, ngay khi nhận được ngân phiếu năm trăm lượng kia.

Nếu khách làng chơi đã cho bạc, vậy bọn họ không có lý gì để cự tuyệt, huống chi năm trăm lượng nhiều như vậy, không có gì để băn khoăn cả!

Cho nên dọc đường, Chanh Âm cũng đặc biệt im lặng, mặc cho An Thiếu Du khiêng đi, hoặc là bị ném lên lưng ngựa, dù chật vật cũng không oán giận, y chỉ âm thầm cầu khẩn trong lòng: hy vọng đối phương đừng mang thù quá sâu, bằng không bị hắn tra thượng một đêm, không chết cũng mất nửa cái mạng.

An Thiếu Du cũng không nói nhiều với y, trực tiếp ra roi thúc ngựa trở về biệt trang mới xây của mình tại biên cảnh.

Mặc dù trấn nhỏ biên cảnh này không lớn cũng không náo nhiệt, nhưng qua vài lần điều tra nghe ngóng, An Thiếu Du phát hiện nơi đây là vùng đất tốt để nhưỡng rượu, vì vậy bắt đầu từ đó, hắn liền lên kế hoạch từ từ mở rộng nghiệp rượu An gia tại nơi này, năm nay vốn là năm đầu tiên hắn thực hiện ý định của mình, thật không nghĩ đến, lại trùng hợp đến như vậy, khiến cho hắn gặp lại cừu nhân (kẻ thù) lúc trước ở đây, cũng có thể coi là “chủ nhân”.

“Công tử.” Vừa nghe thấy tiếng ngựa hí, lập tức có người ra mở cửa nghênh đón An Thiếu Du, “Sao ngài lại về sớm như vậy……”

Quản gia kia còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy một trận áp lực ập tới, đến khi ông đứng vững, lúc này mới phát hiện chủ tử mình ném một người qua đây.

“Đem hắn tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa đến phòng ta!” Sau khi An Thiếu Du đơn giản ra lệnh, liền cất bước rời đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn Chanh Âm một cái.

Quản gia không ngu ngốc, hiển nhiên nghe ra được giọng nói của chủ tử không vui, nhưng trong lúc nhất thời ông cũng không hiểu chủ nhân tức giận cái gì, mà Chanh Âm bị ném so với ông lại rõ ràng hơn.

Y đứng vững thân mình, vỗ vỗ lớp bụi trên áo, ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên cửa, vẫn là hai chữ “An phủ” màu vàng viết theo thể chữ lệ*, còn có chữ “Ngự” ở góc dưới bên phải kia, thật sự khiến người ta hoài niệm……

*Thể chữ lệ: là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc. Đặc điểm của lệ thư là có hình chữ nhật, nét ngang hơi dài và nét thẳng hơi ngắn nên chữ có chiều ngang rộng hơn cao.

Nhưng mà tất cả đều đã qua, hiện tại…… cũng không sao cả!

Mím mím môi, nhún nhún vai, Chanh Âm nói với quản gia kia: “Ta phải tắm rửa, bằng không sẽ không thể hầu hạ An Thiếu Du, mau gọi người múc nước đi.”

“Ự…c!?” Lời nói cùng cách ăn mặc của y đều khiến quản gia ngạc nhiên không thôi.

Người này một thân mang vị phong trần, còn có dáng vẻ cùng với khuôn mặt nữ tính này, đích thị là quan nhi đi? Nhưng từ trước đến nay công tử đều rất giữ gìn như thế nào lại…… sa đọa như vậy?

Tuy rằng ôm nghi vấn và kinh ngạc, nhưng quản gia vẫn không thể không làm theo lời chủ tử, mang Chanh Âm vào phòng, sau đó phân phó hạ nhân chuẩn bị bồn tắm và y phục.

Chanh Âm vào biệt trang, dọc theo đường đi cũng tò mò nhìn chung quanh, nhìn phòng này viện nọ, y rốt cuộc nhận thua.

Vốn An Thiếu Du so với An Thừa Anh tài giỏi hơn, cho hắn làm đương gia, xem như tìm đúng người, An gia ở trong tay hắn mới có thể có được cảnh tượng như hiện giờ, như vậy đã đủ, tin rằng cha y trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách y.

Klq: Thiếu Du… anh cũng thực bá đạo đi!

Thừa Anh… lần này em chết chắc oy…=v=

Bình luận

Truyện đang đọc