“Cháu không biết vì sao chú Ba bắt bà ấy ký tên, nhưng cháu biết chắc chắn chú Ba làm vậy vì tốt cho chúng cháu. Chú Ba thương chúng cháu, cháu hiểu, bà ấy… Bà ấy không thương chúng cháu!”
Cố Minh Huy lớn hơn các em mình, mấy năm nay đã có thể cảm nhận được tình cảm Lâm Thục Tuệ dành cho bọn họ, có lẽ không phải hoàn toàn không yêu, chỉ là nhỏ bé hơn so với bất kỳ ai khác trong ngôi nhà này.
Cố Minh Hiên không khóc thành tiếng như Cố Minh Huy, nhưng cũng rơi lệ đầy mặt từ lâu: “Hôm đó nhà bà ngoại nói nhiều như vậy, tất cả đều vì muốn đòi tiền, từ đầu tới cuối bà ấy chưa từng hỏi chúng cháu một câu nào, hỏi chúng cháu có ổn không? Bà ấy cầm tiền đi hết, chúng cháu phải làm sao bây giờ? Sau khi người trong thôn biết, bọn họ sẽ nói thế nào, sẽ nhìn chúng cháu thế nào? Một câu bà ấy cũng không hỏi!”
“Khi bà ấy đi, cháu và anh trai từng lặng lẽ đi theo sau, nhưng mà bà ấy chưa từng nghĩ tới chuyện quay đầu lại nhìn một cái, dù một cái liếc mắt thôi cũng được! Bà ấy không muốn nhìn thấy cũng cháu, càng không nghĩ tới… Ít nhất, ít nhất cũng phải tạm biệt chúng cháu chứ! Cháu vào phòng bà ấy xem thử, bà ấy đã đem đi tất cả đồ đạc mà bà ấy thích, cả quần áo, giày dep, kẹp tóc… Ngay cả chiếc bút máy ngày thường bà ấy không mấy khi dùng cũng không bỏ lại, chỉ là không nhớ ra chúng cháu!”
Cố Nam Sóc vô cùng kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Cố Minh Hiên lại nói ra những lời này, không ngờ so với Cố Minh Huy, cậu bé mới là người cẩn thận nhất trong ba anh em, cũng là người thông thấu nhất!
Hắn xoa đầu hai đứa nhỏ: “Mẹ các cháu có ý nghĩ của riêng mình, nhưng chú Ba cũng không lừa các cháu. Không phải mẹ không yêu các cháu, chỉ là bà ấy yêu bản thân hơn. Các cháu đừng đau lòng, còn chú Ba và cô Út yêu các cháu, các cháu cũng có thể tự yêu bản thân mình.”
Hắn nhìn về phía Cố Minh Huy: “Cháu là anh cả, không được bắt nạt em trai. Sau này đừng nói không được nhắc tới mẹ, vứt hết đồ của bà ấy đi. Cho dù mẹ cháu có những điểm không được tốt, nhưng cũng có lúc bà ấy đối xử tốt với các cháu, mấy thứ kia đều có thể giữ lại, dù là bản thân thích, hay chỉ giữ làm kỷ niệm, đều được.”
“Các cháu còn nhỏ, đường đời còn rất dài. Chú Ba không hy vọng các cháu luôn nhớ điểm không tốt của mẹ mình. Bởi vì các cháu càng nhớ kỹ lại càng không được vui. Chú Ba hy vọng ngày nào các cháu cũng vui vui vẻ vẻ. Trong đời mỗi người đều sẽ có rất nhiều người quan trọng, mẹ chỉ là một trong số đó, sẽ có lúc các cháu lớn lên, dù không phải lúc này cũng có ngày phải rời xa mẹ mình, bây giờ coi như cái ngày ấy đã đến, có được không?”
Cố Minh Huy giơ tay lên lau nước mắt, cùng gật đầu với Cố Minh Hiên.
Đợi ba đứa trẻ ngủ cả rồi, Cố Nam Sóc mới đứng dậy ra ngoài.
Lúc này đèn trong nhà họ Hồ vẫn sáng trưng, Cố Nam Sóc vào phòng lập tức phát hiện ra bầu không khí không thích hợp.
Cha mẹ Hồ và Hồ Dao Hoa đều có mặt, hình như đang thương lượng chuyện gì đó.
Cố Nam Sóc đoán được vài phần, nhưng không vạch trần, chỉ ngồi xuống hàn huyên hai câu, nói ra ý đồ đến đây của mình.
“Muộn như vậy còn qua đây quấy rầy, vì cháu muốn nói với chú thím câu xin lỗi. Cháu biết quyết định nhận nuôi ba đứa trẻ của mình đã tạo thành không ít bối rối cho nhà thím, nhưng bọn trẻ là cháu trai ruột của cháu, anh Cả đối xử với cháu không tệ, trước đây khi anh ấy chưa vào bộ đội, cháu là do một tay anh ấy chăm sóc. Sau khi anh ấy vào bộ đội, tuy răng mỗi tháng gửi tiền về đều dưới danh nghĩa hiếu kính cha mẹ, nhưng cháu cũng được thơm lây không ít.”
“Tuy rằng cha cháu là thôn trưởng, nhưng thu nhập không nhiều lắm. Con cái trong nhà đều đi học, nhiều khoản phải chi tiêu, nếu như không có anh Cả, cháu sẽ không có cuộc sống thư thái như vậy, cũng không thể thi đỗ đại học, cho nên chuyện ba đứa trẻ, cháu sẽ không thay đổi ý định.”