NUÔI VAI ÁC Ở THẬP NIÊN 80

Có Dương Tiểu Muội gây rối bên trong, có người nhà họ Thôi bức ép, có dư luận bên ngoài công kích, ba tầng gông cùm xiềng xích, Thôi Hoành Chí không có cơ hội tới tìm Cố Nam Thư cầu xin tha thứ. Cố Nam Thư được thanh tĩnh hai ngày, hai ngày qua, chị ấy không khóc nữa, cũng không suy sụp, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chỉ là thường xuyên ngây người.

Ngày thứ ba. Cố Nam Sóc dẫn chị gái theo, đúng hẹn tới tìm nhà họ Thôi. Lúc đó, Dương Tiểu Muội cũng ở nhà, nhìn dáng vẻ ấy hình như đã ở lại nhà họ Thôi rồi. Cố Nam Thư nhăn mày lại, rất không vui, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ quay mặt sang một bên, nhắm mắt làm ngơ, không để ý tới.

Thôi Hoành Chí rất muốn chạy tới bên người Cố Nam Thư, càng muốn giải thích, nhưng anh ta còn chưa kịp hành động, đã bị cha mẹ Thôi đè chặt lại: “Nếu mày không muốn tao với cha mày tức chết, thì ngồi yên không được nhúc nhích, không được mở miệng. Nếu không làm được thì cút vào trong phòng đi! Nếu mày dám tự ý hành động, tao với cha mày sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ cho mày xem.”

Cánh môi Thôi Hoành Chí mấp máy, cuối cùng lựa chọn trầm mặc. Anh ta quay đầu sang một bên, tự cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với Cố Nam Thư.

Không đợi Cố Nam Sóc mở miệng, mẹ Thôi đã vội vàng nói: “Lần trước hai người đề nghị ly hôn, chúng tôi đồng ý. Bây giờ chúng ta lập tức tới cục dân chính làm thủ tục.”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không vội!”

“Sao hả? Đổi ý không muốn ly hôn?”

Nghe thấy câu ấy, mí mắt Thôi Hoành Chí nhảy lên một cái, mặt lộ vẻ mong đợi.

Nhưng một giây sau Cố Nam Sóc đã đánh tan ảo tưởng của anh ta: “Ly hôn chứ! Đương nhiên phải ly hôn rồi. Nhưng mà trước khi ly hôn, chúng ta phải phân chia tài sản rõ ràng đã.”

Mọi người có mặt trong phòng đều sửng sốt, mẹ Thôi càng choáng váng hơn: “Tài sản?”

Cha Thôi hiểu được: “Cố Nam Thư không có công ăn việc làm, gả qua đây năm năm đều do con trai tôi nuôi dưỡng, chúng tôi không đòi lại chi phí ăn tiêu năm năm qua của cô ta đã là không tệ rồi, cô cậu còn muốn phân chia tài sản của nhà họ Thôi?”

“Chúng tôi không cần tài sản của nhà họ Thôi, chỉ cần tài sản của Thôi Hoành Chí.” Cố Nam Sóc lôi ra quyển luật dân sự, mở một trang, nói: “Pháp luật có quy định, sau khi kết hôn, dù là tài sản của chồng, hay là tài sản của vợ, đều thuộc về tài sản chung của hai vợ chồng. Khi ly hôn mỗi bên được phân một nửa. Nếu một trong số đó phạm phải sai lầm lớn, sẽ bị chia phần ít hơn, thậm chí không được chia tài sản.”

Cố Nam Sóc chỉ vào Thôi Hoành Chí: “Anh ta bắt chị gái tôi gánh tội thay suốt ba năm còn ngoại tình ba năm, đều là sai lầm lớn. Còn cái này nữa!”

Một tờ giấy bảo đảm được ném lên bàn, chính là tờ giấy bảo đảm mấy hôm trước tự tay Thôi Hoành Chí viết.

“Chính anh ta hứa hẹn, cũng đã đi công chứng, có hiệu lực pháp lý.”

Cha mẹ Thôi nửa tin nửa ngờ, tuy rằng hai người văn hóa không cao, nhưng vẫn may đều biết đọc biết viết. Một người cầm lấy quyển luật dân sự, một người cầm lấy tờ giấy bảo đảm đã được công chứng, đọc xong lại trao đổi. Sau khi xem xong, cha mẹ Thôi trầm mặc rất lâu. Mẹ Thôi đ.ấ.m cho Thôi Hoành Chí một quả: “Mày điên rồi à? Vậy mà dám viết ra loại giấy bảo đảm này!”

Cha Thôi càng vô lại hơn, một tay ném văng quyển luật dân sự và tờ giấy bảo đảm ra ngoài: “Tôi không quan tâm luật hôn nhân gì gì đó, cũng không quan tâm tờ giấy bảo đảm rác rưởi này. Ly hôn còn muốn chia tài sản nhà chúng tôi, trên đời này nào có đạo lý như vậy!”

“Được!” Cố Nam Sóc thu lại sách và tờ giấy đảm bảo, nói: “Vậy chúng ta gặp nhau trên tòa.”

Nói xong hắn đứng dậy định đi, cha Thôi sửng sốt: “Tòa án? Tòa án gì?”

“Nhà ông không muốn trả tiền, vậy thì chúng tôi khởi kiện, đi theo trình tự pháp luật, để thẩm phán nói cho ông bà biết, trên đời này có đạo lý như vậy hay không!”

“Không được!” Cha Thôi giận mắng: “Toà án còn không phải là công đường sao? Hai vợ chồng ly hôn còn tới công đường làm gì? Nhà họ Thôi chúng tôi là lương dân trong sạch, không thể tới công đường, không thể gánh tiếng xấu ấy!”

“Không muốn lên công đường thì sảng khoái đưa tiền.”

Cả hai con đường cha Thôi đều không muốn đi.

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn Dương Tiểu Muội một cái, cô ta đang ngồi trong góc phòng đưa lưng về phía bọn họ, uống nước đường, nhưng Cố Nam Sóc biết, cô ta vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này.

Hắn nói tiếp: “Khởi kiện thông qua tòa án phải tốn chút thời gian, nếu tòa án đang có nhiều án kiện, khả năng sẽ phải chờ hai ba tháng. Hơn nữa sau khi mở phiên tòa thẩm tra xử lý, hai bên đưa ra chứng cứ biện minh cho mình, bình thường đều phải nửa năm mới kết thúc, có khi còn lâu hơn nữa. Nhưng mà chúng tôi không vội, có đủ thời gian dây dưa với nhà ông. Cứ từ từ là được, chị Hai, chúng ta đi thôi!”

Dương Tiểu Muội nghe xong lập tức nhảy ra đúng như dự kiến: “Không được! Hôm nay phải ly hôn! Bọn họ muốn bao nhiêu, đưa cho bọn họ là được!”

Câu cuối cùng là nói với cha mẹ Thôi, mẹ Thôi không vui: “Cô nói nhẹ nhàng thật đấy, cô nhìn yêu cầu của bọn họ xem, bọn họ muốn tất cả tài sản mấy năm nay Hoành Chí kiếm được, còn thêm hai ngàn đồng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần quỷ quái nữa!”

Dương Tiểu Muội sửng sốt, không đoán được nhà họ Cố lại tham lam như vậy. Cô ta trừng mắt oán hận nhìn Cố Nam Sóc một cái, biết ngay đối phương giúp cô ta không phải vì tốt bụng mà, hóa ra còn cất giấu chiêu này!

Bình luận

Truyện đang đọc