NUÔI VAI ÁC Ở THẬP NIÊN 80

Sau khi mọi người về hết, Cố Nam Huyền mới kéo góc áo Cố Nam Sóc, hỏi: “Anh Ba, cha thật sự có thói quen ghi lại số seri tiền tiết kiệm à?”

Cố Nam Sóc bật cười: “Nghĩ cái gì thế! Cha làm gì có thói quen này, ăn no rửng mỡ chắc?”

“Nói vậy là, mấy thứ trên tờ giấy kia là do anh viết lung tung?” Cố Nam Huyền giơ ngón cái lên: “Vẫn là anh Ba thông minh.”

Cố Nam Sóc lắc đầu, không phải thông minh hay không thông minh, chẳng qua là dựa vào người nhà họ Lâm không dám đánh cuộc mà thôi, nếu không, kế sách này của hắn căn bản không thể thành công.

Đột nhiên hắn nghĩ ra một chuyện, lập tức cúi đầu hỏi: “Em chưa nói việc này cho chị Hai biết chứ?”

Chị Hai của Cố Nam Sóc, tên là Cố Nam Thư, lớn hơn hắn ba tuổi, gả cho Thôi Hoành Chí công nhân trong xưởng máy móc trên huyện.

Cố Nam Huyền tức giận hừ mũi một cái: “Em không hiểu chuyện như vậy sao? Chị Hai với anh rể kết hôn năm năm rồi, vất vả lắm mới có thai, bây giờ đúng là thời điểm mấu chốt, chuyện anh Cả và cha trước đó đã khiến chị ấy chịu đủ kích thích rồi, sau khi làm xong hai tràng tang sự, suýt chút nữa chị ấy còn ngất xỉu, sao em còn dám nói với chị ấy? Chuyện chị dâu cả trộm tiền em chưa nói, chuyện anh bị sốt hôn mê một ngày em cũng chưa nói.”

Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra. Trong nguyên tác, Cố Nam Thư chưa bao giờ lên sân khấu, khác với Cố Nam Sóc, tốt xấu gì hắn vẫn “Sống” trong trí nhớ người khác, thi thoảng vẫn được nhắc tới, còn Cố Nam Thư chỉ được giới thiệu qua loa vài câu, trong đó còn có bốn chữ “Khó sinh mà chết” khiến người ta kinh sợ. Nếu chị ấy còn sống, có lẽ còn có thể chăm sóc Nam Huyền và ba đứa cháu trai một chút, nhưng chị ấy không còn…

Khó sinh mà chết, mỗi khi nhớ tới bốn chữ này, lại liên hệ tới hiện giờ thai tượng của Cố Nam Thư không ổn lắm, Cố Nam Sóc khó tránh khỏi hãi hùng khiếp vía.

Theo ý của hắn, thai này hung hiểm như vậy, thà rằng nhân lúc còn chưa đầy ba tháng phá bỏ luôn đi, ít nhất có thể giữ được tính mạng của Cố Nam Thư. Nhưng Cố Nam Sóc biết, chị Hai và anh rể kết hôn nhiều năm mới cầu được đứa con này, tất nhiên sẽ không đồng ý, bọn họ lại không xem được nội dung của cuốn tiểu thuyết thần bí kia, hắn nói ra, đừng nói anh rể, ngay cả chị Hai cũng sẽ cho rằng hắn bị trúng tà.

Ai! Tạm thời cứ xem trước rồi tính sau.

Phía bên kia, Cố Nam Huyền không hiểu được muộn phiền trong lòng hắn, cô vừa sắp xếp lại tiền bỏ vào trong hộp, vừa nói: “Anh Ba, em nói thật nhé, thật ra em vẫn luôn không thích chị dâu Cả, không phải vì chị ta lười biếng luôn đẩy việc cho em, mà vì lúc nào chị ta cũng mang dáng vẻ cao cao tại thượng khi đối mặt với chúng ta, luôn tự cho rằng chị ta là người thành phố cao quý hơn người, nhưng cha mẹ không cho em thể hiện ra ngoài.”

“Cha mẹ nói, đã kết hôn rồi, con cũng sinh rồi, cho dù thế nào chị ta cũng là vợ của anh Cả, nể mặt anh Cả và mấy đứa cháu trai, chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng, mọi người bao dung chút là được. Tuy rằng chị ta lười biếng, nhưng may mà không lắm mồm, không gây chuyện khiến nhà cửa không yên bình.”



“Cùng sống dưới một mái hiên, cãi nhau ầm ỹ bọn trẻ sẽ không thoải mái, anh Cả cũng khó xử, ngày thường anh Cả phải làm nhiệm vụ đã rất mệt rồi, chúng ta có thể không gây thêm phiền phức thì đừng gây thêm phiền phức. Anh biết không, lần này chị dâu đi rồi, trong lòng em còn rất vui mừng.

Cố Nam Sóc sửng sốt, trìu mến xoa đầu em gái.

Cố Nam Huyền ôm hộp tiền vào lòng, lại ngây ngốc bật cười: “Ai quan tâm chị ta có ở lại hay không, lấy được tiền về là em yên tâm rồi.”

Ánh mắt Cố Nam Sóc lóe lên: “Sợ là em yên tâm quá sớm rồi.”

Cố Nam Huyền khó hiểu: “Anh Ba có ý gì? Không phải tiền đã ở trong tay chúng ta rồi sao? Nếu anh lo lắng mọi người đều biết nhà chúng ta có nhiều tiền như vậy, sẽ không an toàn, sáng mai chúng ta có thể gióng trống khua chiêng đi gửi tiết kiệm.”

Nói xong cô lại thở dài: “Nếu trước đây khi con sống ba gửi tiền vào ngân hàng, sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”

Tuy rằng hiện giờ chế độ quản lý ngân hàng không được chặt chẽ như đời sau, có rất nhiều kẽ hở có thể lách luật, nhưng không phải ai mang theo sổ tiết kiệm tới ngân hàng cũng có thể lấy tiền ra. Nhưng điều này không trách Cố Trường Phú Được, người già đều mang theo tư tưởng cũ, cảm thấy tiền phải để trên người mình mới yên tâm, tiết kiệm trong ngân hàng không nhìn thấy, không sờ được, lỡ ngân hàng đóng cửa thì phải làm sao bây giờ? Không chỉ riêng Cố Trường Phú, mà có tới 90% người dân trong thôn Dương Liễu này đều làm như vậy.

Cố Nam Sóc nhận lấy hộp tiền: “Mai anh sẽ bảo vài người đi gửi tiền cùng anh.”

Ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng ánh mắt dừng trên hộp tiền lại chứa đầy thâm ý.

Tiền tài không nên để lộ ra ngoài, một khi đã lộ sẽ dễ bị người khác nhớ thương. Gửi tiết kiệm trong ngân hàng cùng lắm chỉ ngăn cản được đám trộm cắm, nhưng không thể ngăn cản được đám người vô sỉ lấy lý do đường hoàng tới.

Ngày mai, có lẽ còn một cuộc chiến nữa phải chiến đấu.

Có điều, đời trước có nhấp nhô nào Cố Nam Sóc hắn chưa từng trải qua, không có gì phải sợ, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Muốn cướp thịt từ trong miệng hổ, chơi thủ đoạn ngay dưới mí mắt Cố Nam Sóc hắn, phải xem xem bọn họ có đủ đạo hạnh hay không!

Bình luận

Truyện đang đọc