NUÔI VAI ÁC Ở THẬP NIÊN 80

“Cháu đã học hết sách lớp bốn rồi, nên muốn nhảy lớp thôi.”

“Hiên Hiên cháu còn nhỏ, chúng ta làm từng bước một, học mỗi năm một lớp cũng khá tốt. Cháu nói thật cho chú, vì sao muốn nhảy lớp? Cháu không nói thật, để chú đoán mò chú sẽ càng lo lắng hơn.”

Nghe hắn nói vậy, Cố Minh Hiên cúi đầu, do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Nhảy lớp có thể học ít đi một năm, bớt được một năm học phí.”

Chưa bao giờ Cố Nam Sóc nghĩ tới lại là nguyên nhân này, sau phút giây sửng sốt, hắn dở khóc dở cười: “Một năm học phí của cháu có đáng bao nhiêu tiền, chúng ta đâu thiếu chút tiền ấy! Chú thật sự có thể kiếm được tiền, cửa hàng của chú vẫn luôn buôn bán không tệ, cháu cũng biết mà.”

Cố Minh Hiên nhìn chằm chằm vào mũi chân mình: “Cháu muốn có thể học đại học sớm hơn chút, có thể trưởng thành sớm hơn chút. Sau khi trưởng thành có thể giúp được chú, chú sẽ không phải mệt mỏi như bây giờ.”

Cố Nam Sóc cảm thấy trái tim ê ẩm như bị đ.ấ.m mạnh một cú, hắn ôm chầm lấy Cố Minh Hiên, bỏ ra hai giờ, kiên nhẫn giải thích, cuối cùng mới khiến Cố Minh Hiên hiểu rõ, tất cả quyết định của hắn từ trước tới giờ đều là vì hắn muốn làm, chứ không phải vì bọn trẻ. Hắn bận rộn cũng mang tới cho bản thân thêm kinh nghiệm và thỏa mãn, không hề cảm thấy mệt.

Cũng may Cố Minh Hiên thông minh, còn nhỏ tuổi đã nghe hiểu lời hắn nói, nhưng cậu bé vẫn cương quyết: “Cháu vẫn muốn nhảu lớp.”

Cố Nam Sóc nhìn về phía cháu trai, cậu bé nói tiếp: “Cháu phát hiện ra học nhiều, đọc sách nhiều cũng rất thú vị, cho dù không vì tiết kiệm tiền, không vì điều gì khác, tiết kiệm được thời gian một năm cũng khá tốt. Cháu biết chú lo lắng điều gì. Chú chờ cháu chút.”

Cố Minh Hiên chạy chậm vào phòng ngủ của mình, một phút sau đã cầm ra một tờ giấy đưa cho Cố Nam Sóc, trên tờ giấy ghi chép thời gian biểu của cậu một cách ngay ngắn trật tự.

Không thể không nói, Cố Nam Sóc rất giật mình!

“Mỗi ngày có hai mươi tư tiếng đồng hồ. Cháu sẽ dành ra ít nhất chín tiếng cho giấc ngủ. Thời gian đi học ở trường là từ tám giờ rưỡi sáng tới ba giờ chiều. Chương trình học của lớp tiểu học không nặng, ngoài những giờ học bắt buộc ra, ít nhất có hai tiết tự học có thể tùy ý sắp xếp, chút thời gian này đã đủ để cháu tiêu hóa xong tất cả tri thức học được trong trường, cũng đủ để ôn lại bài và hoàn thành bài tập giáo viên giao cho rồi.”

“Sau khi về nhà, cháu chỉ cần bỏ ra thêm từ hai tới ba tiếng đồng hồ để học thêm những môn khác là được. Như vậy ngoài thời gian ăn uống tiêu tiểu hàng ngày cộng lại nhiều nhất là hai tiếng rưỡi ra, cháu vẫn còn thừa năm sáu tiếng rảnh rỗi, có thể chơi đùa theo ý mình. Cho nên, chú không cần lo lắng cho cháu đâu.”

Cố Nam Sóc:……

Càng giật mình hơn! Các bạn nhỏ tám tuổi thời này đều có khái niệm quản lý thời gian mạnh như vậy sao?

Nhất thời Cố Nam Sóc không biết có nên khuyên cậu bé tiếp hay không. Hắn sợ Cố Minh Hiên học tập quá vất vả, tự tạo áp lực lớn cho bản thân, khiến cậu bé mệt mỏi. Cậu bé còn nhỏ, đốt cháy giai đoạn chỉ mang tới hiệu quả hoàn toàn tương phản. Hơn nữa trong nhà có thiên tài có học bá hay không không quan trọng, hắn chỉ quan tâm cháu trai mình có vui vẻ hay không, có khỏe mạnh về cả thể xác và tinh thần hay không, mà thôi.

Nhưng hiện giờ……

Cố Nam Sóc nhìn thời gian biểu trong tay, Cố Minh Hiên đã tự sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi rõ ràng, chu đáo về mọi mặt, có lẽ ban đầu cậu bé học tập chăm chỉ là vì nguyên nhân muốn nhanh chóng trưởng thành, nhưng bây giờ sau khi hắn giải thích rõ ràng, hắn nhìn ra được, Cố Minh Hiên đã chấp nhận lý do giải thích của hắn, cũng không chấp nhất với chuyện này nữa, ngược lại giống như cậu bé đã tìm được niềm vui của mình qua việc học tập chăm chỉ này.

Như vậy còn cần khuyên sao?

Hình như không cần thiết nhỉ?

“Được rồi! Vậy cháu nhớ phải chú ý nghỉ ngơi nhé. Có gì không hiểu có thể tới hỏi chú, hoặc là hỏi cô út cũng được.” Hắn xoa đầu Cố Minh Hiên, rồi trả lại thời gian biểu cho cậu bé, để cậu ra ngoài chơi.



Kỳ nghỉ sắp kết thúc, khai giảng sắp bắt đầu, Dĩ Nam cũng chuẩn bị đưa ra hàng mới.

Khi còn ở Bằng Thành, Cố Nam Sóc đã đi tới xưởng quần áo quen biết với ông chủ Trần chọn một đám hàng mới, có điều hàng không theo hắn về. Mang hàng đi đường dài thật sự quá mệt mỏi, nên Cố Nam Sóc dứt khoát giao hàng cho đội vận chuyển, hắn chỉ cần chờ đón hàng ở nhà là được, càng tiện lợi hơn.

Sau hôm hắn về tới huyện Nguyên Hoa, xe của đội vận chuyển mới xuất phát, hôm nay vừa đến nơ. Cố Nam Sóc thuê một chiếc xe ba bánh kéo hàng từ đội vận chuyển tới cửa hàng, lấy sổ ra thẩm tra đối chiếu, nhập kho. Lúc Đường Hiểu Yến qua bên này giúp đỡ, thi thoảng có liếc qua quyển sổ của hắn vài lần: “Ông chủ, bây giờ chúng ta đã nhập hàng mùa xuân rồi à? Thời tiết vẫn còn lạnh đó!”

“Lạnh không được lâu nữa đâu, chuẩn bị sớm một chút, có thể mở hàng sớm.”

“Lần này chúng ta nhập không ít hàng, trong tiệm vẫn còn trang phục mùa đông năm trước, cho dù có chuyển tới nhà kho nhỏ phía sau, cũng không chứa hết.”

“Không sao, tôi có cách!”

Bình luận

Truyện đang đọc