NUÔI VAI ÁC Ở THẬP NIÊN 80

Công ty Phong Hoa.

Cố Nam Sóc được xe chuyên dụng đón qua đây. Thư ký còn cố ý pha một bình trà Quân Sơn Mao Tiêm. Thấy đối phương được đãi ngộ ngang cấp bậc khách quý, nhưng mà lại là gương mặt mới, khiến nhân viên trong công ty đều vô cùng tò mò.

“Người vừa rồi đẹp trai thật đấy, còn vô cùng ôn hòa lễ phép nữa. Ban nãy tôi mang trái cây vào, vậy mà anh ấy còn nói câu cảm ơn với tôi.”

“Ai, cô xem anh ta mới bao lớn, vậy mà đã là ông chủ một công ty rồi, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

“Sao cô biết người ta là ông chủ công ty?”

“Không phải chủ công ty, Tổng giám đốc Tôn của chúng ta có coi trọng như vậy không? Chắc chắn là đối tác mới của công ty chúng ta!”

“Cũng chưa chắc. Biết đâu lại là con trai của tổng giám đốc công ty nào đó?”

“Vậy cũng lợi hại rồi, biết đầu thai!”

……

Bên ngoài nghị luận sôi nổi. trong văn phòng, Cố Nam Sóc hoàn toàn không biết gì cả, hắn đang đĩnh đạc nói với Tôn Khải Nghĩa về các loại hình phong cách đồ dùng gia đình có trên thị trường hiện tại, phương hướng phát triển tương lai, và các ý kiến mới của mình,

Trên mặt Tôn Khải Nghĩa tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Tư duy của đối phương sinh động, kiến giải độc đáo, dù anh ta đưa ra vấn đề gì đều có thể tiếp lời, cũng đưa ra được kiến nghị thích hợp. Không chỉ như thế, đầu óc còn rất lão luyện, mỗi khi nói tới điểm mấu chốt đều quay đầu, hoặc đột nhiên im bặt, khiến người nghe chưa đã thèm, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Tôn Khải Nghĩa nhìn tư liệu trong tay, lắc đầu khẽ đến mức khó có thể phát hiện được, thật sự không giống người trẻ tuổi vừa mới tròn hai mươi hai,

Cuộc nói chuyện dần tới hồi kết, Cố Nam Sóc kịp thời dừng nói trước điểm gay cấn, thể hiện nhuần nhuyễn năm chữ “Khiến đối phương thèm thuồng”.

Lông mày Tôn Khải Nghĩa khẽ nhướng lên, trong lòng biết rõ, lần này gặp phải đối thủ rồi.

Ngón tay anh ta gõ gõ lên bản thiết kế trong tầm tay: “Sao cậu chắc chắn tôi sẽ sử dụng nó?”

Cố Nam Sóc nheo mắt, khẽ cười. Ba tháng trước, trong lần đầu tiên tới Bằng Thành, hắn đã từng tới công ty sản xuất đồ dùng gia đình Phong Hoa này. Nhưng bất hạnh thay, lại bị bảo vệ ngăn cản, ngay cả mặt Tôn Khải Nghĩa cũng chưa gặp được.

Có điều Cố Nam Sóc không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, dù sao đâu phải ai cũng như ông chủ xưởng giày Huy Hoàng, Trần Tuấn Huy đang nguy nan hết sức, bằng lòng gặp hắn chỉ vì muốn tìm đường sống trong chỗ chết.

Dù là quy mô công ty, hay cục diện khi đó, Phong Hoa đều hơn hẳn Huy Hoàng. Lúc như vậy muốn đạt được mục đích, trước tiên phải chứng minh được giá trị của bản thân.

Vì thế, Cố Nam Sóc từ bỏ kế hoạch A, thực thi kế hoạch B. Hắn bỏ hai tờ bản thảo thiết kế kèm một phần tài liệu trình bày sáng ý và phân tích thị trường tương lai của mình vào phong thư, một phần gửi cho Tôn Khải Nghĩa qua bưu điện, một phần gửi ở quầy lễ tân của công ty Phong Hoa, hắn làm vậy để bảo đảm hơn, để chắc chắn đồ hắn gửi sẽ tới được tay Tôn Khải Nghĩa.

Còn về việc sau khi xem xong, Tôn Khải Nghĩa có dùng hay không, Cố Nam Sóc không hề lo lắng.

Hắn nói: “Tôi tin tưởng ánh mắt của tổng giám đốc Tôn.”

Nghệ thuật đàm phán chú trọng điểm dừng, nói tới đây, Cố Nam Sóc cảm thấy đã đến lúc rồi. Hắn lấy ra bốn bản thiết kế mình đã chuẩn bị từ trước, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Tôn Khải Nghĩa.

“Tổng giám đốc Tôn có thể nhìn xem. Đây là bản vẽ mới của tôi. Hai bản bên trái giống với sáng ý lần trước tôi gửi cho anh, đảm bảo gia cụ vừa xinh đẹp vừa nâng cao tính thực dụng, thông qua phương pháp gấp lại có thể tiết kiệm được không gian. Về tài liệu, có thể tuyển chọn chất lượng tạm ổn giá cả rẻ tiền, khống chế phí tổn, đi theo phân khúc tầm trung. Hiện giờ rất nhiều gia đình vài thế hệ sống cùng nhau trong một căn nhà nhỏ, không gian trong nhà có hạn, gia cụ này chính là nhắm vào bộ phận người đó.”

Đương nhiên, ở đời sau đây đều là những bản thiết kế có thể trông thấy nhan nhản khắp nơi rồi, đa số được quy vào diện “Người nghèo không mua nổi, người giàu không thèm mua.” Nhưng không thể phủ nhận, vẫn có không ít sản phẩm không tồi.

Cố Nam Sóc lại chỉ vào hai bản vẽ thiết kế bên phải: “Hai tấm này không suy xét tới vấn đề tiết kiệm không gian, chỉ suy xét tính thẩm mỹ, cách điệu, sáng ý và nghệ thuật. Về tài liệu có thể chọn tài liệu tốt hơn, cố gắng chế tạo thành sản phẩm cấp bậc cao, hướng tới đám người có điều kiện kinh tế ưu việt, nhắm vào phân khúc thị trường cao cấp.”

Tôn Khải Nghĩa nghiêm túc xem qua mấy tấm bản thảo thiết kế, mở miệng nói: “Công ty chúng tôi vẫn luôn tuyển dụng nhân tài thiết kế, nhưng cậu không đi theo con đường bình thường, sợ là cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế nho nhỏ. Như vậy nhé, cậu muốn hợp tác thế nào? Nói điều kiện của cậu đi.”

“Tổng giám đốc Tôn thẳng thắn, vậy tôi cũng không lòng vòng nữa. Số bản thảo thiết kế của tôi toàn bộ đều niêm yết giá rõ ràng, loại nhắm vào phân khúc tầm trung một ngàn một bản, loại cao cấp hai ngàn mọt bản.”

Tổng giám đốc Tôn nhíu mày: “Nghé con mới sinh không sợ cọp! Đúng là dám giở công phu sư tử ngoạm!”

Công phu sư tử ngoạm? Công phu sư tử ngoạm chân chính không phải bán đứt, mà là chia lợi nhuận, nhưng Cố Nam Sóc không chọn cách này. Thứ nhất Tôn Khải Nghĩa sẽ không đồng ý, thứ hai chia lợi nhuận không phải chuyện ngày một ngày hai, thời gian thu được tiền quá dài, liên lụy giữa hắn và công ty Phong Hoa cũng càng sâu, khó tránh khỏi sẽ bị Tôn Khải Nghĩa quản thúc. Nhìn có vẻ như chia lợi nhuận sẽ kiếm được nhiều hơn, nhưng Tôn Khải Nghĩa cũng có rất nhiều cách để gian lận.

Nếu thật sự đối đầu, hắn vẫn là dạng người vô danh tiểu tốt, sợ là không đấu lại được Tôn Khải Nghĩa đã trở thành ông chủ xí nghiệp lớn như Phong Hoa, thà rằng bán đứt, nhận tiền giao hàng, càng thỏa đáng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc