NUÔI VAI ÁC Ở THẬP NIÊN 80

Ông Lý nhét thêm t.h.u.ố.c lá sợi vào tẩu hút thuốc, rít một hơi: “Chúng ta mới khai trương ngày đầu, nhà bên kia đã từ bỏ? Cậu ta không phải loại người này. Mọi người đã quên, năm trước con dâu cả tìm người tới gây chuyện, cậu ta còn gọi cả công an tới bắt người sao? Cậu ta không phải người dễ chọc đâu. Nhà chúng ta lấy được tin tức về nguồn cung cấp thế nào, trong lòng chúng ta hiểu rõ, ông chủ Cố cũng hiểu rõ, nếu không sao hôm qua cậu ta lại đuổi việc Đường Hiểu Yến? Lần này bị chúng ta chơi xấu một phen, trong lòng cậu ta không giận sao? Cậu ta không nghĩ cách trả thù sao?”

Hút thêm mấy hơi thuốc, ông Lý phun khói ra, nói tiếp: “Tôi sợ trong năm ngày này cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đó để đối phó chúng ta.”

“Cha bọn trẻ, khéo ông nghĩ nhiều rồi, lần trước vì đầu óc con dâu cả quá ngu dốt, làm quá rõ ràng, mới bị người ta bắt được nhược điểm ngay tại chỗ. Lần này thì khác, chúng ta chưa làm gì cả, chỉ nói với Đường Hiểu Yến mấy câu mà thôi. Chỉ có vậy cậu ta còn có thể làm gì chúng ta? Không phải ngay cả Đường Hiểu Yến, cậu ta cũng thả đối phương chạy rồi sao?”

Bị mắng ngu dốt, Thôi Viện không vui lắm, nhưng không dám phản bác nửa chữ, chỉ có thể cúi thấp đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cầu mọng mọi người không nhắc lại chuyện cũ, nếu không sau khi về nhà khả năng lại ăn một trận đòn. Từ năm trước sau khi con cả nhà họ Lý đánh một trận tàn nhẫn xong, anh ta thường xuyên đánh vợ mình, dăm ba bữa lại một trận, sau khi tai tiếng của nhà họ Thôi lan truyền ra ngoài, số lần chị ta bị đánh càng nhiều hơn.

Thôi Viện kéo ống tay áo xuống, cố gắng che giấu vết thương trên người. Vốn dĩ trong mắt có chút ánh sáng lại dần dần trở nên ảm đạm. Nhịn thêm chút nữa thôi, đợi cơn sóng gió nhà mẹ đẻ qua đi, đợi mọi người không nghị luận nữa, đợi chồng chị ta không còn tức giận, sẽ tốt thôi.

“Được rồi, ông nó. Đừng nghĩ nhiều nữa, không phải sắp tới tết thanh minh sao? Cậu ta nói phải về thôn một chuyến, tôi thấy chắc là đi tảo mộ. Người ta có việc còn không cho người ta đóng cửa vài ngày? Cũng chỉ có ông, suốt ngày sợ bóng sợ gió thôi. Ông chủ Cố chỉ may mắn mới gặp được nguồn cung cấp hàng hóa tốt, nào có chuyện kỳ quái như lời ông nói!”

Ông Lý rít sâu một hơi thuốc: “Chỉ mong như vậy!”

********

Thôn Dương Liễu.

Hôn lễ của Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa coi như long trọng, ít nhất so với mặt bằng chung của thôn Dương Liễu mà nói, xem như số một số hai. Trên bàn tiệc có mười món ăn, một nửa là món mặn, còn kiếm đủ mười món mang ngụ ý thập toàn thập mỹ, có thể thấy được hai vợ chồng Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai coi trọng đứa con trai út Cố Tứ Tường này đến mức nào.

Trong bữa tiệc, có người hỏi Cố Nam Sóc chuyện trên huyện: “Cửa hàng kia của cậu kiếm được rất nhiều tiền à?”

“Cũng bình thường thôi!”

“Bình thường đâu mà bình thường! Tôi nghe nói ngay cả máy ghi âm cậu còn mua được, nghe nói thứ đó hơn một ngàn, chỉ bằng điểm này thôi, chắc chắn là kiếm được không ít nhỉ?”

Cố Nam Sóc cười nhạt không đáp.

“Ai, Nam Sóc, thím bảo này, cháu có tiền sao không mua cái Tivi mà dùng, mua máy ghi âm làm gì? Mua Tivi tốt hơn, có thể xem được rất nhiều chương trình đó!”

“Sắp mua rồi! Sắp rồi!”

“Vẫn là cháu có bản lĩnh! Không hổ là sinh viên! Vào nhà nước, có thể làm giáo viên, không làm nữa tự mình buôn bán cũng làm ăn rực rỡ. Người có ăn có học có khác, không giống người bình thường.”

Khi mọi người đang nói chuyện, cô dâu chú rể cũng ra ngoài mời rượu, đợi bọn họ đi qua, có người bắt đầu nói thầm: “Trước đây không phải nhà họ Hồ chê Cố Nam Sóc phải nuôi thêm ba đứa cháu trai nên mới từ hôn sao? Bây giờ Cố Nam Sóc có tiền đồ như vậy, đừng nói ba đứa cháu trai, dù ba mươi đứa vẫn nuôi nổi. Với tình hình hiện giờ của Nam Sóc, muốn cưới người nào chẳng được! Còn Hồ Dao Hoa thì sao? Lại chỉ có thể đi theo Cố Tứ Tường. Không biết nhà họ Hồ có hối hận không nhỉ?”

“Hai vợ chồng Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai chẳng ra sao, nhưng Cố Tứ Tường vẫn tạm được. Nhà bọn họ có Cố Kiều, mấy năm nay điều kiện càng ngày càng tốt.”

“Đó là so với nhà khác trong thôn thôi, so với Cố Nam Sóc vẫn kém một mảng lớn. Ông không thấy cậu ta đón được cả em gái và các cháu lên huyện sống à!”

“Đợi Cố Tứ Tường thi đỗ đại học sẽ tốt thôi.”

“Chuyện này chưa chắc đâu, lần này đã là lần thứ tư rồi.”

“Thôi thôi, ông đừng nói nữa, chẳng may để người nhà bọn họ nghe thấy, với tính tình kia của Tống Ngọc Mai, còn không xé rách miệng ông ra…”

……

Những lời như vậy không chỉ một hai người đang nói, tuy rằng đều nhỏ giọng nói mấy câu vụn vặt, nhưng vẫn chui vào tai cô dâu chú rể.

Trong phòng cưới, Cố Tứ Tường hỏi: “Gả cho anh, em có cảm thấy ấm ức hay không? Anh biết mình không so được với anh họ, anh…”

“Đừng nói như vậy!” Hồ Dao Hoa ngắt lời anh ta: “Anh quan tâm tới lời mấy người đó nói làm gì? Em tin anh, lần này nhất định anh có thể thi đỗ.”

Tròng mắt Cố Tứ Tường xoay chuyển: “Hôm nay nhìn thấy anh họ, em không có một chút ý tưởng nào sao?”

Hồ Dao Hoa hờn dỗi, trừng mắt lườm anh ta một cái: “Giỏi quá nhỉ! Hóa ra anh muốn hỏi em chuyện này! Đồ không có lương tâm, đâu phải anh không biết, trước đây em đính hôn với anh ta là ý của cha mẹ hai bên, em không hề có tình cảm với anh ta, anh ta với em cũng vậy. Em chỉ thích mình anh thôi.”

“Bây giờ anh ta làm ăn không tồi thì sao? Em là loại người chỉ nhìn điều kiện gia cảnh nhà người khác à? Nếu em là loại người này, chị gái và anh rể em có thể giới thiệu cho em một đống, đều có điều kiện tốt hơn anh. Vì sao em chọn anh, còn không phải vì thích anh sao? Em đã giao cả cơ thể mình, cả trái tim mình cho anh rồi, anh còn… Em không cưới nữa!”

Thấy vợ mình nổi giận, Cố Tứ Tường vội vàng xin lỗi không ngừng: “Anh biết rồi! Anh biết hết! Anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, đâu có nghi ngờ em. Được rồi! Đừng giận nữa. Em yên tâm, tình cảm của em, anh sẽ ghi nhớ cả đời. Đời này quyết không phụ em, cho dù là vì em, anh cũng phải cố gắng thi đỗ đại học!”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hồ Dao Hoa, cô ta nhẹ nhàng đ.ấ.m Cố Tứ Tường một quả: “Vậy còn được!”

Có văn hóa cái gì? Không phải Cố Nam Sóc chỉ thi đỗ trường trung cấp sao? Sau này Cố Tứ Tường thi đỗ đại học chính quy rồi! Còn mạnh hơn anh ta nhiều!

Bình luận

Truyện đang đọc