ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y



Sau khi vào thang máy, Ngô Thủy ngập ngừng nhìn Giải Dương.
Giải Dương nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Ông Chủ, cậu…cậu giận chủ tịch sao?”
Giải Dương cởi mũ rồi vuốt tóc, nhìn gương mặt phản chiếu của mình trên cửa thang máy, nói: “Không, tôi chỉ là đang suy nghĩ một chút.”
Trực giác của Ngô Thủy không tốt, hỏi:“Còn suy nghĩ gì cơ?”
“Nghĩ xem tôi có phải quá tự cho mình là đúng không.” Giải Dương lần nữa đội mũ lên, nghiêng đầu nhìn Ngô Thủy “bảo với ông chủ thực sự của anh, chủ kiến ​​của tôi kết thúc rồi, tiếp theo đến lượt của anh ấy.”
Cửa thang máy vừa mở ra, Giải Dương không nhìn nữa rồi bước ra ngoài, trực tiếp đi vào phòng, khóa chặt Ngô Thủy ở ngoài cửa.
Cuối cùng, cậu cũng được ở một mình, Giải Dương đứng lì đó một lúc, sau đó cởi mũ, bỏ ba lô, thay quần áo, rời khỏi phòng và đi xuống phòng tập gym của khách sạn, tìm một máy chạy bộ trong góc và chạy một vài ki-lô-mét.
Sau khi đổ mồ hôi nhễ nhại thì Giải Dương mới trở về phòng và tắm rửa sạch sẽ.
Tâm trạng xao động bị nước rửa sạch một chút, Giải Dương mở mắt ra, tắt vòi nước rồi vội vàng lau người, mặc áo choàng tắm, bước ra khỏi phòng tắm và nằm xuống giường.
Đèn tắt.
Căn phòng trở nên tối như mực.
Giải Dương nghiêm túc, cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
“Cừu Hành.”
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm cái tên này, ngón tay theo bản năng phóng ra một chút dị năng vừa mới khôi phục, tâm trí vặn xoắn thành nhiều hình dạng khác nhau.
Những gì Đào Ương đã làm thực sự khiến cậu tức giận, nhưng …
Điện thoại đột nhiên rung lên và có tin nhắn mới đến.
Giải Dương quay đầu nhìn điện thoại trên bàn đầu giường, một lúc sau mới cầm điện thoại lên, mở WeChat.
Cừu Hành: Em đi ngủ sớm đi, đừng nghĩ về nó nữa.
“Đồ khốn này.”
Giải Dương tắt máy, dựa lưng vào giường.
Nhưng động thái rút lui của Cừu Hành vào thời điểm này rất quan trọng, sự thật rằng động thái rút lui này là nguyên nhân sâu xa của tình hình hiện giờ, càng khiến cậu cảm thấy bối rối hơn.
Yêu nhau khiến người ta mông lung, còn cậu thì không nhận ra rằng cách cậu ở chung với anh cho đến bây giờ thực sự rất có vấn đề.
Khi không có người ngoài, Cừu Hành có thói quen trốn tránh, nhưng một khi ở trước mặt người khác, nếu anh vẫn như vậy, thì những con thiêu thân như Đào Ương nhất định sẽ xuất hiện lần nữa.
Cậu không nên tự cao tự đại và cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo lẽ tự nhiên, cũng không nên cho rằng mình hiểu anh hiểu, không cần nói rõ mà vẫn biết.
Đáng nhẽ cậu nên công bố trước khi mời anh đến dự lễ tốt nghiệp mới nghiệp mới phải, cậu nên nghiêm túc nói chuyện về vấn này sớm hơn thay vì tin tưởng một cách mù quáng vào sự hiểu biết không rõ ràng của hai người.
Vì vậy, người sai lầm nhất ở đây là cậu, cậu quá mức chủ động, làm Cừu Hành chao quyền kiểm soát mối quan hệ cho cậu, nhưng cậu lại tự phụ không sử lý rõ ràng hơn.
Cừu Hành là một kẻ nhát gan khốn nạn, còn cậu là một tên ngốc đã dung túng cho một kẻ nhát gan khốn nạn.
Giải Dương cau mày dữ tợn, đè nén suy nghĩ lung tung, thu lại dị năng, mở chăn bông ra nằm xuống và đi ngủ.

Một đêm đầy Ác mộng.
Ngày hôm sau, vừa bật điện thoại một phát, điện thoại cậu rung tin thông báo sắp phát nổ.

Hôm qua cậu ngủ không ngon, tâm trạng không tốt, cậu mặc kệ những thông báo khác, chỉ gọi điện cho Tần Thành hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ngài Cừu tự làm theo ý mình rồi.”
Giải Dương một giây sau mới tỉnh táo: “Cái gì cơ ?”

Giải Dương mở Weibo với tốc độ nhanh nhất trong đời mình.
Ở vị trí đầu của hot sreach, chủ đề #Chủ tịch Vinh Đỉnh lập di chúc# theo sau một chữ [bạo]
Danh sách hot search càng thêm khoa trương, từ đầu đến mười đều là thông tin liên quan đến di chúc của Cừu Hành, các phương tiện đăng tải thông tin từ tài chính, giải trí đến blog chính thức của quốc gia.

Gần như các đài báo nổi tiếng đều đăng.
Giải Dương xem qua các tin tức hàng đầu.
Tin tức ngắn gọn, thuần túy, nội dung là Chủ tịch Vinh Đỉnh Cừu Hành bất ngờ công bố di chúc của mình trên trang web chính thức của Vinh Đỉnh thông qua một luật sư vào tối hôm qua, tuyên bố rằng nếu việc điều trị của anh không thành công, tất cả cổ phần và tài sản của Vinh Đỉnh do anh đứng tên đều cho ‘bạn lữ’ Giải Dương thừa kế.
Giải Dương cau mày, vội vàng truy cập trang web chính thức của Vinh Đỉnh để kiểm tra, liền thấy ở đầu trang web chính thức ghim một thông báo lớn, thông báo có đề cập đến nội dung liên quan đến di chúc, cuối thông báo có chữ ký của Cừu Hành, chữ viết tay mạnh mẽ rõ ràng.
“…”
Giải Dương cứng họng.
Cậu không ngờ Cừu Hành lại đối phó với nó như thế này.

Chủ tịch của một công ty tập đoàn lớn như Vinh Đỉnh đột nhiên tuyên bố di chúc của mình.
Đây không chỉ là thông báo về di chúc, Cừu Hành còn gián tiếp thông báo về việc anh bị bệnh.

Đối với các công ty niêm yết, thể trạng của người đứng đầu cũng là một trong những yếu tố ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty.
Cừu Hành không sợ cổ phiếu của Vinh Đỉnh giảm mạnh sao? di chúc này có gì khác so với việc khai trực tiếp của người thừa kế?
Giải Dương quay lại Weibo và ấn vào bình luận dưới mục tin tức hàng đầu trong danh sách hot.
Bình luận hot 1: Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi, tôi đã không biết họ của ông chủ Vinh Đỉnh [Cáo từ].

Bình luận hot 2: Từ từ? Bạn lữ Giải Dương? Giải Dương? gì? trùng hợp? Họ và tên giống nhau? này, cái tên này có vẻ không tệ nha!
……
Bình luận hot 3: Bạn lữ Giải Dương á?? Chắc không phải Dương Dương nhà tôi đâu, hahahaha.

Trúng tên với bạn lữ của ông chủ, và giúp Giải Dương nhà tôi cọ nhiệt nổi hơn.

Bình luận hot 7: Đó chắc chắn không phải Dương Dương nhà tôi, chủ tịch tập đoàn lớn như Vinh Đỉnh thì chắc chắn phải rất già, Dương Dương mới hai mươi tuổi thôi, nhất định là không phải.

Bình luận hot 8: Iud Giải Dương bị bệnh à? Bạn lữ của chủ tịch một tập đoàn lớn như Vinh Đỉnh sao lại có thể là diễn viên ca hát được, dùng chân mà suy nghĩ cũng thấy không phải?! ???? Giải Dương, đừng có dát vàng lên mặt nữa! Ngày hôm qua còn sandal chuyện tình cảm, hôm nay lại đến chuyện này, không cần mặt à?
Giải Dương: “…”
Không có bình luận nghiêm túc nào có thể đọc được.
Giải Dương đưa tay ôm trán, nhất thời không tức giận, cũng không vui.

Cậu chỉ tự hỏi liệu có phải cậu thật sự chưa thức dậy hay không?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi của Tần Thành.

Giải Dương hỏi: “làm thế nào đây?”
Tần Thành nói: “Trợ lý Hà vừa gọi điện cho tôi, nói ngài Cừu chuẩn bị đăng Weibo, bảo tôi chuẩn bị tốt bên xã giao.”
Giải Dương nghi ngờ vào tai mình, nói: “Anh nói cái gì?”
“Ngài Cừu chuẩn bị đăng Weibo.

Giải Dương, ngài ấy có thảo luận trước với cậu không nhỉ?”
…có mà thảo luận cái rắm ấy!
Giải Dương cúp điện thoại, chuẩn bị gọi cho Cừu Hành, nhưng không có ai trả lời hết, cậu định gọi lại thì WeChat của Tần Thành báo có tin nhắn.
Tần Thành: Ngài Cừu đăng Weibo, bây giờ bài này phổ biến nhất rồi.
Giải Dương vội vàng mở Weibo, nhìn thấy hot search đang treo một weibo, lượng bình luận, đăng lại và thích nhiều đến đáng thương.
[Cừu Hành: người tôi yêu, Giải Dương.]
Có một bức ảnh bên dưới, là bức ảnh đầu tiên chụp khi hai người bọn họ tham gia lễ tốt nghiệp ngày hôm qua.

Trong bức ảnh, cả hai đứng cạnh nhau dưới gốc cây mộc lan, Cừu Hành mặc bộ vest màu xám bạc, dáng người thẳng thắn và nụ cười thường trực trên môi.

Bên cạnh Cừu Hành, Giải Dương, trong bộ đồng phục cử nhân, tươi cười trước ống kính khi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp.
Giải Dương kéo làm mới trang theo bản năng, cố gắng đọc các bình luận, nhưng trang bị kẹt và không di chuyển trong một thời gian dài – Weibo bị sập.
“…”
Điện thoại lại vang lên, là cuộc gọi của Cừu Hành.

Giải Dương nhìn vào màn hình điện thoại trong vài giây trước khi chọn kết nối.
Giọng nói Cừu Hành vọng ra: “Xin lỗi.”
Giải Dương không nói chuyện.
Sau vài giây im lặng, giọng nói trầm và trang trọng của Cừu Hành cất lên.
“Giải Dương, tôi đã tự ý làm như vậy mà không hỏi ý em trước, tôi xin lỗi.

Tôi rất vui khi được em mời đến lễ tốt nghiệp, nhưng tôi không thể cho em một kỷ niệm đẹp, Xin lỗi.”
Giải Dương vẫn không nói.
“Giải Dương, có lẽ là hơi muộn và không kịp…nhưng tôi yêu em.”

Giải Dương đột nhiên nhướng mắt, tay bóp điện thoại.
“Trước đây, tôi chưa bao giờ nói câu này chính thức với em.

Tôi xin lỗi, Giải Dương, tôi yêu em.

Nếu có thể, tôi hy vọng em cho phép tôi giới thiệu em như một bạn lữ của tôi, tôi mong mối quan hệ hôn nhân của chúng ta có thể kéo dài mãi mãi.”
Giải Dương giơ tay và giữ nửa dưới khuôn mặt của mình.
“Sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Sau một hồi im lặng, giọng nói của Cừu Hành lại vang lên: “Giải Dương, em có thể xuống gặp tôi không?”
Giải Dương sửng sốt, có phản ứng gì, bước ra khỏi giường và đi đến cửa sổ nhìn xuống.

Nhưng cửa sổ không thể nhìn thấy chỗ cửa ra vào của khách sạn.
Cậu cầm di động nói: “Chờ đã.” rồi cúp điện thoại rồi nhanh chóng thay quần áo và tắm rửa, sau đó chạy xuống lầu.”
Lúc ở trong thang máy, cậu đụng phải mấy người cùng đoàn phim, chắc mọi người đều biết chuyện ngày hôm qua rồi và có vẻ hơi ngượng ngùng khi chào hỏi.
Giải Dương không còn sức để ý đến những chi tiết này, sau khi đơn giản đáp lại lời chào của mọi người, cậu cứ nhìn chằm chằm vào tầng thang máy, tim đập nhanh kinh khủng.
Cậu cảm giác đang như mơ, Cừu Hành là người biệt nữu, rụt rè,quen tự phong bế bản thân, tự nhiên có thể nói ra một câu dài thú tội như vậy.
Tôi yêu em.
Ngay cả khi quyết định đối mặt, anh ấy cũng chỉ hỏi: “Em có muốn có một mối quan hệ thực sự với tôi không?” Bây giờ anh ấy đã thật sự nói rằng tôi yêu em.
Sau khi trải qua tận thế, cậu nghĩ rằng mình không quan tâm đến mấy thứ hình thức, luôn cảm thấy chuyện tình cảm cả hai hiểu là được, không cần quá rõ ràng.
Nhưng bây giờ cậu mới phát hiện ra, hóa ra rõ ràng là chuyện như vậy lại khiến người ta … loạn cả óc.
Ding.
Cửa thang mở ra.
Giải Dương tỉnh táo lại, cậu bước ra đầu tiên, đi được hai bước, cánh tay của cậu đột nhiên bị túm lại.

Cậu cau mày bất giác giật tay nhưng lại bị giữ chặt hơn, có một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh vang lên.
“Sao em lại đi dép hửm?”
Giải Dương dừng tay, quay đầu nhìn lại.
Cừu Hành vẫn đang mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, giờ đã có một lớp bụi mỏng.

Anh bắt gặp ánh mắt của cậu, vẻ mặt căng thẳng, bàn tay nắm chặt cánh tay cậu cũng rất chặt, nói: “Dép đi trong nhà quá trơn, dễ bị té.

Tốt hơn hết là nên thay giày khi đi ra ngoài.”
” ..

.… ”
Giải Dương nhìn Cừu Hành rụt người lại theo bản năng, đột nhiên nở nụ cười, hất tay Cừu Hành ra và nói: “Đồ khốn nạn.”
Môi của anh căng ra, đôi mắt anh ảm đạm.
Đột nhiên, Giải Dương nắm lấy cánh tay Cừu Hành, không để ý đến nhân viên đoàn phim đang đờ người bên ngoài thang máy, kéo anh vào thang máy, mở thang máy, đi vào rồi ấn tầng lên phòng.
Thang máy bắt đầu đi lên.
Cừu Hành cố gắng nắm lại bàn tay của Giải Dương.
Giải Dương nói: “Không được nhúc nhích.”
Cừu Hành sững người.
Thang máy mở ra, Giải Dương với Cừu Hành bước ra, gặp Mã Phi Địch và Văn Dao vừa ra khỏi cửa, cậu chỉ gật đầu chào rồi đi thẳng đến cửa phòng, mở cửa và kéo anh vào rồi đóng cửa lại.
Giải Dương buông tay anh ra, nói: “Đi lên giường.”
Cừu Hành càng cứng người hơn, hầu kết trượt lên xuống nói: “Giải Dương–”
“Đi lên giường, người có lỗi không có tư cách chống đối.”
“…”
Cừu Hành đứng tại chỗ vài giây, ngoan ngoãn đi đến bên giường, nhìn Giải Dương, đưa tay cởi quần áo, hồi lâu cũng không thể cởi được.

Cuối cùng chọn ngồi ở bên giường, do dự rồi lại rối rắm, cuối cùng do dự, rồi mẹ chồng tận tình khuyên bảo: “Giải Dương, tôi nghĩ …tôi nghĩ chuyện này nên ‘làm’ sau hôn lễ của chúng ta mới phải.”
“Hôn lễ?” Giải Dương bước đến chỗ anh ngồi, vươn tay ra ôm anh.

Đẩy vai anh xuống giường và bảo “Anh nghĩ gì thế? bây giờ em phải đi làm, anh ở đây ngủ ngon, chờ khi em đi làm về rồi chúng ta sẽ nói chuyện.” Sau đó cậu vén chăn bông lên đắp cho anh, xoay người đi thay giày rồi quay lại nhìn Cừu Hành đang ngồi dậy nói: “Không cho em thực đêm nhưng anh lại thức đêm.

Bác sĩ Kirkman không bảo anh là càng thức đêm càng rụng nhiều tóc à?”
Nói xong, cậu bước ra khỏi phòng, đóng cửa ầm một phát.
Sau khi đóng cửa lại, Giải Dương đứng ở nơi đó một hồi, đột nhiên thở ra một hơi, mỉm cười đi tới thang máy.
Đáng nhẽ phải công khai sớm hơn mới phải.
Cậu lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Thành, nói: “Chuẩn bị đội quan hệ công chúng, tôi sẵn sàng công khai.”

Có rất nhiều vệ sĩ trong và ngoài sảnh khách sạn, và Ngô Thủy là một nằm trong số đó.

Thấy Giải Dương xuất hiện, Ngô Thuỷ lập tức chào hỏi và nói: “Paparazzi với đám phóng viên đều bị vệ sĩ chặn lại, sẽ không làm ảnh hưởng đến đoàn phim.”
Giải Dương gật đầu và nói: “Tôi biết rồi.”
Trên đường đến trường quay, Giải Dương vừa đi vừa lướt Weibo, nhưng đến khi xe đến trường quay thì weibo mới mở được.
Giải Dương ấn vào danh sách hot search, cậu thấy các bình luận trên Weibo của Cừu Hành đã đạt 10.000.
Cậu khó hiểu.


Cư dân mạng để lại bình luận như thế nào khi Weibo đang bị đơ?
Cậu ấn vào bình luận.
Bình luận hot 1: Cái quái gì vậy? !
Bình luận hot 2: Hả? ?
Bình luận hot 3: ah ah ah ah ah!
Bình luận hot 4: Tôi nghi ngờ rằng tôi vẫn chưa thức dậy …
Giải Dương cảm thấy thích thú với mấy cái bình luận ở đây, tiếp tục lướt.
Mãi cho đến bình luận 7 cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một bình luận có nội dung, tài khoản bình luận này có phần quen thuộc.
Thỏ Thỏ Thỏ: Đụ moá! Ahhhhhhh! Tôi chụp là thât ư ! Ai nói rằng các chủ tịch của tập đoàn là những ông già bụng phệ? Chủ tịch này thật đẹp trai! Tôi đã nói rằng động chạm giữa hai người không thể thuần túy là trưởng bối và vãn bối mà! Chỉ tại giá trị nhan sắc của hai người này, tôi đồng ý cuộc hôn nhân này!
Giải Dương lại mỉm cười, thoát khỏi chỗ bình luận, sang hot search xem qua.
Trên hot search, chủ đề # Cừu Hành Giải Dương # đã thay thế chủ đề di chúc và nhảy lên vị trí đầu tiên, bên dưới hai lượt tìm kiếm hot search này, một chủ đề về # Đào Ương xoá bài xin lỗi # đứng ở phần giữa.
Nụ cười trên mặt Tạ Dương thu hẹp lại.
Đào Ương đã xóa bài?
Cậu chỉ nhìn chủ đề này, không ấn vào, rời khỏi tài khoản phụ, chuyển sang tài khoản chính đăng nhập vào, sau khi điện thoại di động bớt rung, cậu bỏ qua tất cả các loại thông báo và viết một bài Weibo
Hai phút sau.
[Giải Dương: Có một số điều tốt hơn là nên thông báo trực tiếp.

Tôi đã tốt nghiệp cũng đã yêu, chính là người này.]
Còn đăng kèm một bức ảnh, nhưng đó là bức ảnh đơn lẻ của Cừu Hành.

Trong ảnh, Cừu Hành mặc bộ đồ đen đang dựa vào lan can, trên tay cầm một mớ thức ăn cho cá và nhìn xuống mặt hồ nhân tạo đang lung linh dưới ánh mặt trời lặn, thật yên tĩnh và nhẹ nhàng.

Ngay sau khi Weibo được đăng tải, một lượt thích đã xuất hiện ngay lập tức.
Cừu Hành.
Giải Dương ngay lập tức chuyển sang WeChat và gửi một tin nhắn.
Giải Dương: Không phải em bảo anh ngủ à ?
Rất lâu Cừu Hành mới trả lời.
Cừu Hành: Chúc ngủ ngon.
Mới buổi sáng mà chúc ngủ ngon cái gì?
Giải Dương cười toe toét, gửi một biểu tượng cảm xúc, sau đó quay lại Weibo, tìm tài khoản của Cừu Hành và theo dõi.
Giải dừng lại, nhìn vào đang theo dõi 1 người ở của Cừu Hành, mỉm cười và thích Weibo duy nhất Cừu Hành đăng, sau đó thoát Weibo.
Sau khi hoàn thành những gì muốn làm, cậu cất điện thoại và mở cửa bước vào trường quay.
Nhìn thấy Giải Dương, tất cả các thành viên trong đoàn đều dừng công việc của họ lại.
Có một sự im lặng kỳ lạ trên trường quay.
Đạo diễn Chu đang điều chỉnh vị trí quay đầu lại thì phát hiện có điều gì đó không ổn, ông cau mày liếc nhìn xung quanh, cất giọng nói: “Đang làm gì mà đờ người cái gì, chuẩn bị đi.” Nói xong, ông vẫy tay với Giải Dương, “Giải Dương, lại đây.”
Bầu không khí ngắn ngủi trên phim trường bị xuyên thủng.

Mọi người tiếp tục với công việc đang làm, nhưng họ vẫn nhìn Giải Dương.
Giải Dương đi tới chỗ đạo diễn Chu, gọi: “Đạo diễn Chu.”
Đạo diễn Chu liền hỏi: “Chuyện trên Weibo là thật sao?
“Vâng.” Giải Dương gật đầu rồi chân thành nói, “Đạo diễn Chu, tôi xin lỗi vì đoàn làm phim bị đám phóng viên và đám săn ảnh nhắm tới vì việc riêng của tôi.

Tôi sẽ để vệ sĩ canh gác lối vào khách sạn và ra vào phim trường, cố gắng không để giới truyền thông làm phiền đoàn phim.”
Chu đạo diễn nhìn Giải Dương, muốn nói cái gì lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ nói: “Cậu có chừng mực một tí là được, đi trang điểm đi rồi chuẩn bị quay.”
……
Hẳn là đạo diễn có cố ý dặn dò, cảnh quay tiếp theo mặc dù các nhân viên trên phim trường tuy rằng thường thường sẽ nhìn Giải Dương, nhưng lại khắc chế mà không có ra quấy rầy.
Một số diễn viên biết chuyện thì ra cùng nói chuyện với Giải Dương, nhưng cũng đơn giản hỏi vài câu, thấy cậu trả lời rồi họ lịch sự chúc phúc.
Hầu hết mọi người đều hành động rất kiềm chế và đàng hoàng, chỉ có Mãn Phi Địch là để lộ một chút cảm xúc.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Giải Dương về mối quan hệ, anh ta nói với giọng điệu kỳ quái: “Chẳng trách, hóa ra là có người chống lưng, lại còn là Vinh Đỉnh…..”
Giải Dương nghe có điều không thân thiện nói: “Tiền bối có thành kiến với chuyện yêu đương của tôi à?”
Vẻ mặt của Mãn Phi Địch đông cứng lại, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm và nói:”Nào có, tôi có chút ghen tị với cậu thôi, chủ tịch Vinh Đỉnh vừa trẻ vừa đầy triển vọng, rất xứng đôi với cậu.”
Giải Dương mỉm cười: “Đúng không? Người yêu của tôi luôn tỏ ra rằng anh ấy không xứng với tôi.

Như học sinh tiểu học lớp 3, hay làm mấy điều ngu ngốc khiến tôi tức giận.”
“…” Mãn Phi Địch cứng đờ người rồi rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc