ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y

Edit: Ry

Cừu Hành bỗng nổi giận, bỏ Giải Dương lại nhanh chân trở về biệt thự. Giải Dương đã quen với việc cảm xúc của hắn thay đổi thất thường, cũng không tìm tòi nguyên nhân, phủi sạch thức ăn cho cá trên tay rồi đi theo trở về biệt thự.

Phòng khách không có ai, Cừu Hành đi vào trước không biết đã chạy đâu mất rồi. Một mình Giải Dương ngồi xuống ghế sô pha, nhấc ấm trà trên bàn rót ra một chén nguội ngắt, uống sạch để rửa đi hương vị kỳ quái trong miệng.

Khoảng nửa tiếng sau, Giải Tu hăm hở đi từ thư phòng ra, thấy Giải Dương ngồi một mình trong phòng khách thì hơi há miệng, định theo thói quen dùng giọng điệu mệnh lệnh nói chuyện với anh.

"Tôi khuyên ông trước khi mở miệng nên nghĩ kỹ." Giải Dương ngắm nghía chén trà, giương mắt nhìn lão: "Chọc giận tôi thì sơn trang nghỉ dưỡng của ông cũng đi đời."

Giải Tu nghẹn lại, da mặt co giật kéo ra một nụ cười dữ tợn, một lúc lâu sau, lão mới máy móc nói: "Dương Dương, con nói gì vậy, đương yên đương lành sao ba phải chọc giận con."

Giải Dương không buồn để ý đến lão.

Giải Tu sờ hợp đồng trong túi, gắng gượng nặn ra dáng vẻ người cha hiền từ, đi đến bên cạnh Giải Dương, hết lòng khuyên bảo: "Dương Dương à, thật ra con có hơi hiểu lầm ba rồi, trước kia ba nghiêm khắc với con như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, ba chỉ mong con có thể thành tài!"

"Phương pháp bồi dưỡng tôi thành tài của ông là đánh tôi, mắng tôi, ngược đãi tôi, rồi bán tôi cho một người đàn ông khác?"

Giải Tu lại nghẹn họng, đùa cợt nói: "Này, con nói gì vậy, cái gì mà bán với chả không bán, con xem nhà họ Cừu tốt như vậy... À ờ, Dương Dương, con có đủ tiền sinh hoạt không? Ba cho con thêm nhé?"

"Không đủ, bắn tiền qua đây. Làm nghệ sĩ rất tốn kém, trước hết đưa tôi 50 vạn."

"..."

Giải Tu khẽ cắn môi, nhịn đau chuyển 50 vạn cho Giải Dương, sau đón nói: "Đấy con xem, thật ra ba rất thương con! Tiền này con cứ cầm đi, mua thêm mấy bộ quần áo đẹp, da dẻ cũng cần chăm sóc lại, con trai thì cũng nên trông hoàn mỹ một chút."

"Tôi nhớ là lúc trước ông bảo tôi nghỉ học ---"

"Ba nói đùa thôi, đừng nghỉ đừng nghỉ! Tuyệt đối không được nghỉ! Thanh niên thì nên học hành nhiều một chút!"

Giải Dương cười như không cười liếc lão một cái, chuyển đến vấn đề chính: "Cừu Hành rất thích thân phận nghệ sĩ của tôi, nhưng làm nghệ sĩ rất dễ bị người ta bôi đen, lỡ có truyền thông tìm đến bên ông, ông biết nên xử lý như thế nào chứ?"

Giải Tu rất thức thời, vội vàng bảo đảm: "Thế thì ba chắc chắn sẽ khoe khoang khen ngợi con trước mặt báo chí, Dương Dương nhà ta ưu tú như vậy cơ mà!"

"Tôi lại cảm thấy tốt nhất là ông đừng nói gì hết, truyền thông rất biết cắt câu lấy nghĩa."

Giải Tu rất biết lắng nghe, lập tức tỏ vẻ sau này mình mà thấy phóng viên nhà báo sẽ lập tức đi đường vòng!

Giải Dương vẫn còn châm chọc: "Ông chỉ đảm bảo cho mình ông, mấy người họ Giải khác thì sao? Bọn họ cũng đâu có thích tôi."

Giải Tu suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt ông bố hiền lành, hít sâu một hơi, vỗ ngực bảo đảm: "Con yên tâm, ba về sẽ nghiêm khắc quản lý bọn họ, cam đoan sẽ không để bọn họ nói lung tung! Con cứ chuyên tâm ở bên giám đốc Cừu, tất cả những chuyện khác đã có ba!"

Cuối cùng Giải Dương cũng hài lòng, ra hiệu cho Giải Tu lại gần hơn chút.

Giải Tu ngờ vực xích lại gần.

Giải Dương ghé vào lỗ tai lão, nói một câu gì đó.

Giải Tu ngây người, dùng sức nắm lấy cánh tay Giải Dương, giận dữ nhìn anh, hơi thở nặng nề, lão hỏi: "Những gì con nói là sự thật?"

"Thật, không tin ông cứ việc hỏi em tôi, chuyện mẹ kế và chú Vương có quan hệ tốt nó cũng biết, lần trước mẹ kế dẫn nó đi du lịch, hình như chú Vương cũng đi theo."

"Con đ* thối tha..." Giải Tu nghiến răng, nét mặt hết xanh rồi lại đen, đen rồi lại xanh, bỗng lão khẽ gầm lên một tiếng, co chân đi ra ngoài cổng lớn của biệt thự, nhưng đi được hai bước lại dừng, xoay người nói: "Ba đi chào tổng giám đốc Cừu."

Giải Dương bội phục nhìn lão, vỗ tay vì sự nhẫn nại của lão lúc này.

Hai người tìm thấy Cừu Hành đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế dựa trên sân thượng, Giải Tu gắng gượng kìm nén lửa xanh ngập họng, nói một thôi một hồi các loại từ ngữ khách sáo cảm ơn vì đã chiêu đãi, còn không để lại dấu vết vuốt mông ngựa* Cừu Hành một cái, cũng cam đoan sẽ giám sát chặt chẽ dự án sơn trang nghỉ dưỡng.

*Nịnh nọt

Cừu Hành mắt cũng chẳng buồn mở, hắn nói: "Vừa hay Hà Quân cũng phải đi, để cậu ta tiễn ông một đoạn."

Giải Tu vội vàng cảm ơn, sau đó nhìn về phía Giải Dương, cho anh một ánh mắt "Hãy hầu hạ Cừu Hành cho thật tốt", rồi đi theo Hà Quân.

Trên sân thượng chỉ còn lại hai người Giải Dương và Cừu Hành. Giải Dương đi đến cạnh ghế dựa, anh nói: "Hôm nay cảm ơn anh."

Cừu Hành không trả lời.

"Tôi nghĩ rồi, để dễ lừa gạt Giải Tu hơn, tôi cần phải gần gũi anh hơn một chút."

Cừu Hành vẫn không mở mắt, không nói chuyện, dường như là đã ngủ.

Giải Dương quyết định đổi cách nói.

"Tôi rất thiếu tiền."

Cừu Hành vẫn không nhúc nhích như cũ.

"Lúc đầu tôi tính mua nhà, nhưng nhà ở thành phố B đắt đỏ hơn tôi nghĩ. Mà tiền trong tay tôi còn cần dùng vào việc khác, tiêu xài cần tiết kiệm một chút, nên không mua được nhà."

Ấn đường Cừu Hành khẽ nhăn, mở mắt ra.

"Không mua được nhà, ký túc xá của công ty bị chó săn vây quanh, ký túc xá của sinh viên thì có quá nhiều người nên không tiện, xem ra tôi chỉ có thể đi thuê phòng." Giải Dương cúi đầu nhìn Cừu Hành: "Thế nên tôi muốn hỏi anh có chỗ cho thuê không? Một phòng là được, tiền thuê nhà cho anh quyết định."

Cừu Hành vèo một cái ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Giải Dương.

Giải Dương hỏi lại lần nữa: "Có phòng cho thuê không?"

Cừu Hành cười, giận quá nên cười, hắn lạnh lùng nói: "Giải Dương, cậu đang ỷ lại vào tôi đúng không? Thiếu tiền thì tìm tôi, gặp chuyện phiền phức tìm tôi, không có chỗ ở cũng tìm tôi, nhưng tôi tìm cậu ăn một bữa cơm, cậu lại không rảnh, cậu cho là tôi đang làm từ thiện đấy à?"

"Anh có phòng cho tôi thuê, tôi có thể tặng kèm dịch vụ ăn cơm cùng."

Khóe miệng Cừu Hành xị xuống: "Lần đầu tiên tôi thấy một người nói chuyện ăn chực mà nói đến mức trong sạch thoát tục như vậy đấy."

"Vậy anh có cho không?"

Cừu Hành lạnh lùng nhìn Giải Dương.

Giải Dương nhìn thẳng hắn, bỗng nói: "Xin anh đó."

Cừu Hành như bị bỏng, đứng phắt dậy, dùng ngón tay chỉ vào Giải Dương, một hồi lâu sau mới dùng sức thu tay lại, hung ác nói: "Lần sau còn để tôi thấy cậu ăn mấy thứ linh tinh bậy bạ... Phòng ở tầng ba đều trống, tự mình chọn!" Nói xong quay người sải bước đi.

Giải Dương sững sờ trong chốc lát, nhớ lại lúc nãy mình liếm thức ăn cho cá, lặng lẽ cười, cất giọng nói: "Cảm ơn."

Cừu Hành đóng cửa sân thượng đến rung trời.

Cuối cùng Giải Dương chọn phòng ngủ chính trên tầng ba, cũng chính là căn phòng ở ngay phía trên phòng ngủ của Cừu Hành. Căn phòng này rất rộng rãi, còn có một cái ban công thoáng mát, Giải Dương cực kỳ hài lòng. Sau khi cất ba lô vào phòng ngủ, Giải Dương đi xuống lầu vào phòng ăn, quả nhiên thấy Cừu Hành đã ăn cơm, anh cũng rất tự nhiên đi tới ngồi xuống phía đối diện.

Mặt Cừu Hành không cảm xúc: "Cậu không hề khách sáo nhỉ."

"Tôi nói rồi, anh đồng ý cho tôi thuê phòng, tôi sẽ tặng kèm dịch vụ ăn cơm cùng."

Cừu Hành nhìn anh một hồi, thế mà lại không nói gì, gọi bảo mẫu mang cơm tới.

Một bữa cơm ăn đến yên tĩnh và hài hòa, giữa trưa ăn lẩu Giải Dương chưa được ăn no nên giờ rất đói, một hơi ăn ba chén cơm. So với cậu, sức ăn của Cừu Hành kém hơn nhiều, ăn được một bát đã đặt đũa xuống, tuyệt đối không động thêm.

"Ngày mai tôi phải đến trường, còn ghé ký túc xá lấy đồ nữa, chưa chắc buổi tối đã có thể về kịp ăn cơm với anh."

Động tác đứng dậy của Cừu Hành hơi khựng lại, sau đó hắn vứt xuống một câu: "Ai quan tâm." Đi mất.

Đêm đầu tiên ở nhà họ Cừu, Giải Dương ngủ rất ngon. Sáng hôm sau anh ngủ đẫy giấc rồi mới rời giường, lúc xuống lầu phát hiện Cừu Hành đã đi rồi, trên bàn lại có bữa sáng, anh mỉm cười, đi tới ngồi xuống bắt đầu ăn.

Ăn xong bữa sáng, Giải Dương lên lầu gọi điện cho Ngô Thủy, bảo Ngô Thủy đến đưa anh tới trường báo danh, sau đó ngồi vào bàn đọc sách, mở laptop lên chuẩn bị chỉnh sửa bản nhạc.

Anh tưởng rằng hoa viên Cảnh Hà xa như vậy, Ngô Thủy đến đây mất ít nhất cũng phải một tiếng, không ngờ chỉ mấy phút sau Ngô Thủy đã gọi cho anh báo đang ở dưới. Anh bất ngờ, thu dọn đồ rồi xuống lầu, thấy Ngô Thủy thật sự đã đến, tò mò hỏi mới biết hóa ra Ngô Thủy ở trong một căn nhà ngay đằng sau biệt thự, cực kỳ gần.

Hai người lên xe chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã!" Liễu Toa chạy từ trong biệt thự ra, khom lưng xuyên qua cửa sổ xe ở ghế sau, đưa cho anh một chiếc chìa khóa: "Ông chủ nhỏ, ngài quên cái này."

Giải Dương nhìn về phía chiếc chìa khóa trong tay cô, giơ tay tiếp nhận.

"Cảm ơn trợ lý Liễu."

"Đừng khách sáo." Liễu Toa lùi lại: "Ông chủ vừa nhận một dự án cần phải ra nước ngoài đàm phán, chuyến bay sẽ cất cánh lúc mười giờ, khoảng bảy giờ sẽ rời nhà."

Giải Dương nhớ tới việc hôm qua Cừu Hành hẹn mình ăn tối*, đã hiểu ám hiệu của cô, trả lời: "Tôi sẽ cố gắng về trước bảy giờ."

*Không thấy nhắc đến trong truyện, đoạn trên Giải Dương nói sẽ không kịp về ăn tối và Cừu Hành giận dỗi (?) bỏ đi nên có thể ý anh Dương là "hẹn ăn tối" ở đoạn này à?

Liễu Toa mỉm cười: "Cảm ơn ngài."

"Trợ lý Liễu khách khí rồi."

Giải Dương nâng cửa kính lên, ra hiệu cho Ngô Thủy lái xe đi, sau đó cúi đầu quan sát chìa khóa cổng chính của biệt thự, ném nó vào ba lô.

Đại học C ngày khai giảng chỗ nào cũng toàn người là người, Giải Dương sợ gặp phải chó săn và fan hâm mộ của IUD, bèn giao tư liệu của mình cho Ngô Thủy, để y làm thủ tục cho mình, còn mình ngồi trong xe chờ.

Chưa đợi được mấy phút, Hồ Tiêu bất ngờ gọi điện tới.

"Giải Dương cậu đang ở đâu?" Tiếng Hồ Tiêu hơi khàn, giọng điệu rất mệt mỏi: "Tôi mới đọc tin tức trên mạng, hôm qua cậu đi ăn cơm với đám Đồng Kiếm à?"

"Vâng."

"Vậy... Vậy các cậu đã nói gì rồi?"

"Anh Tiêu mong bọn tôi sẽ nói gì?"

Sau một hồi im lặng dài đằng đẵng, Hồ Tiêu bỗng thở dài, hắn nói: "Giải Dương, tôi không biết cậu đã biết bao nhiêu, tôi chỉ muốn nói với cậu là tôi vẫn đang tranh thủ, đang rất cố gắng tranh thủ mọi cơ hội. Cậu là người tôi mang về, chắc chắn tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu cho tới cùng, cậu đừng sốt ruột, có được không?"

Tranh thủ, nói cách khác tới tận lúc này rồi Hồ Tiêu vẫn còn muốn thử giữ gìn toàn bộ IUD.

Suy nghĩ quá ngây thơ, nhưng Giải Dương thích phần ngây thơ này, điều đó chứng tỏ Hồ Tiêu thật lòng muốn bảo vệ nghệ sĩ dưới trướng mình.

"Anh Tiêu." Giải Dương không vòng vèo với hắn nữa, nói thẳng: "Anh có thể tranh thủ, nhưng để tôi báo trước cho anh một tiếng, Mạc Bân đã bẫy tôi như vậy, tôi không thể cái gì cũng không làm. Mà anh Tiêu, cố gắng bảo vệ một nghệ sĩ đã không còn hướng về anh, có đáng không?"

Giọng điệu Hồ Tiêu nghiêm túc hẳn lên, hắn cảnh giác hỏi: "Lời này của cậu có ý gì, ai đã tiết lộ cho cậu cái gì rồi?"

"Không ai tiết lộ hết, nhưng tôi tự đoán được."

Lại là một hồi yên lặng, tiếng Hồ Tiêu càng thêm mỏi mệt, còn mang theo sự bất đắc dĩ: "Giải Dương, trước kia sao tôi lại không phát hiện, cậu thật ra là như vậy..."

"Anh Tiêu." Giải Dương ngắt lời hắn: "Một nghệ sĩ đã phản bội anh và ba nghệ sĩ muốn cứu anh, anh chọn bên nào?"

Hồ Tiêu rõ ràng không theo kịp: "Cái gì mà một với ba, lời này của cậu là --- Khoan đã! Cậu không... Chẳng lẽ cậu... Tức là hôm qua các cậu ăn cơm với nhau... Chẳng lẽ là..."

"Là như anh nghĩ đó."

Hồ Tiêu hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi cúp điện thoại.

____________________________

Sẽ có bạn cảm thấy Giải Dương quá hống hách và trịnh trượng (1 phần do cách edit của tui nữa huhu nhưng mà ảnh là cường giả để ảnh khúm núm tui thấy không hợp). Người ta là người vào sinh ra tử, chưa kể vốn là nhà soạn nhạc thiên tài (được mọi người tâng bốc), từng làm ăn và nhất là không rõ anh này ngỏm khi bao nhiêu tuổi:v có khi là ba mấy bốn mấy mới ngỏm (cái xác hiện giờ là 20 tuổi). Chưa kể trong truyện cũng đã nhắc đến nhiều lần việc tính cách yếu đuối của nguyên chủ đã khiến nguyên chủ bị ức hiếp cỡ nào, ngay cả Ngô Thủy lúc đầu gặp Giải Dương cũng có ý khinh thường, ảnh mà không ra oai là bị thịt ngay =))

Nói chung là các thím cứ nhớ đây là truyện sảng văn, đặt giải trí lên hàng đầu, cảm thấy không hợp thì nên drop sớm đỡ mất công ức chế về sau nhé~~~

Bình luận

Truyện đang đọc