ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y



Sau lần điều trị thứ ba, triệu chứng rụng tóc của Cừu Hành ngày càng nghiêm trọng.

Tóc anh không còn rụng từng sợi mà rụng hẳn nhiều sợi.

Trên đường đi sang gặp mẹ anh, Cừu Hành đột nhiên nói: “Cạo đi.”
Giải Dương đang trên WeChat để giao dịch với Tần Thành, người quá phấn khích trước doanh thu tăng cao của “Second Life”, nghe anh nói vậy thì liếc qua nhìn đầu anh hỏi “hay em giúp anh nhé?”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, đưa tay ra chạm vào mái tóc tuyệt vời của cậu, gật đầu, “Ừ.”
Đêm hè, sau bữa tối, cảm giác nóng đã giảm bớt một chút, Cừu Hành và Giải Dương cùng nhau đưa mẹ anh lên sân thượng, cùng nhau ngồi xuống.
Giải Dương lấy ra cái tăng đơ, hỏi bà: “Mẹ, mẹ có muốn thử không?” Mẹ sờ lên mái tóc của anh, lấy ra một chiếc áo khoác để bao quanh anh, lắc đầu: “Không cần…..con cạo đi.”
Giải Dương gật đầu, giơ tay đỡ đầu Cừu Hành Vừa định hạ cái tăng đơ xuống, y tá đột nhiên cầm điện thoại di động đi lên bảo: “Chủ tịch Cừu, cháu ngoại ngài đến, ngài có muốn cho cậu ta vào không?”
Vẻ mặt Cừu Hành vốn luôn bình tĩnh đã thay đổi, rõ ràng là do dự vài giây rồi mới trả lời: “Cho nó vào đi.”
Y tá gật đầu rồi quay người rời đi.
Giải Dương bỏ tăng đơ xuống và đến gần anh hỏi: “Sợ cạo tóc trước mặt cháu trai à?”
Cừu Hành nhanh chóng phủ nhận: “Không.”
Giải Dương không vạch trần anh, véo tai anh: “Đừng lo, nếu anh có cạo trọc đầu thì vẫn là ông cậu đẹp trai nhất trên thế giới này.”
Cừu Hành quay lại nhìn cậu, siết chặt tay cậu.
Vài phút sau, Phong thánh Lâm xuất hiện ở lối vào sân thượng, anh ta sửng sốt khi nhìn thấy bộ dạng của Cừu Hành, liền hỏi: “Cậu…..”
Cừu Hành ủ rũ không nói gì.
Giải Dương vẫy vẫy tay với Phong Thanh Lâm, thay Cừu Hành đáp: “Mời ngồi, cậu anh định cạo tóc, anh có muốn giúp không?”
“Cạo tóc á?”
Cừu Hành cau mày: “Đứng ngu ở đó làm gì vậy? Qua ngồi bên cạnh bà ngoại nói chuyện với bà nhanh.”
Phong Thanh Lâm hoàn hồn, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bà mình ngồi xuống, nhìn bộ đồ Giải Dương đang cầm trên tay, anh hỏi: “Đây là… Đang chuẩn bị điều trị?”
Để thực hiện phẫu thuật cắt bỏ u, thì cần cạo tóc.
“Việc điều trị không nhanh như vậy.


Cậu anh bây giờ chỉ đơn giản là muốn thay đổi diện mạo thôi.” Giải Dương lại bật chiếc tăng đơ lên và đỡ đầu Cừu Hành.

Cậu đột nhiên dừng lại trước khi bắt đầu nhìn Phong Thanh Lâm, “Anh cạo đi?”
Cừu Hành cứng người.
Phong Thanh Lâm biết ý lắc đầu: “Không được, tôi mạnh tay nên không làm được việc này đâu.”
Giải Dương ngừng hỏi, cúi người hôn lên tai Cừu Hành, sau đó thừa dịp anh đang đờ người mà hạ cái tăng đơ xuống.
Cơ thể Cừu Hành căng chặt, sau đó từ từ thả lỏng.
Tóc rơi xuống và dính vào áo khoác.

Mẹ anh đưa tay nhặt hết những sợi tóc có thể nhặt được, cẩn thận cất đi, giọng ấm áp nói: “Cái cũ qua đi thì sẽ có cái mới, A Hành sẽ sống lâu trăm tuổi….”
Cừu Hành cúi đầu để Giải Dương tùy ý, thấp thấp lên tiếng.
Mẹ anh và anh rất bình tĩnh, còn biểu hiện của Giải Dương thì rất thoải mái, thậm chí còn bật cười trêu chọc mái tóc cứng đơ của Cừu Hành.

Rõ ràng đó là một bức tranh rất ấm áp, nhưng Phong Thanh Lâm lại thấy buồn một cách không thể giải thích được.
Anh nhìn Cừu Hành, người anh đã từng cho rằng luôn cứng rắn, độc đoán và toàn năng, bây giờ cúi đầu buông thõng để cạo tóc, nhìn lướt qua cơ thể Cừu Hành, rõ ràng là gầy hơn trước, yết hầu có chút đổ.
Thay đổi phong cách cái gì, chắc chắn là một lời nói dối.
Anh quay đầu sang một bên, sau đó quay đầu lại, giúp bà nhặt tóc rơi trên người cậu mình.
Sau khi xong, Giải Dương quay sang đối mặt với Cừu Hành.
Cừu Hành liếc Giải Dương, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống, tránh tầm mắt của cậu.
“Rất đẹp trai.” Giải Dương cúi người hôn lên lông mày của Cừu Hành, nhấn mạnh “Rất rất đẹp trai.”
Cừu Hành ngước mắt lên nhìn Giải Dương một lần nữa, sự căng thẳng giữa lông mày và sự khó chịu giảm đi một chút, anh đưa tay ra chỉnh thẳng người Giải Dương bảo: “Cạo kỹ, không được lộn xộn.”
Giải Dương cười cười, đứng thẳng người tiếp tục động tác.
Chưa đầy mười phút, tóc trên đầu Cừu Hành đã biến mất.
Thực tế đã chứng minh rằng những người đẹp trai dù có cạo trọc đầu vẫn trông rất ưa nhìn.

Không có tóc, ngũ quan sắc bén của anh yêu càng ngày càng rõ, lúc cau mày nhìn người có một loại cảm giác áp bách.
“Giống như một ông chú xã hội đen.” Giải Dương sờ sờ đầu anh, nhận xét, “Sờ nó hơi bị đâm.”
Cừu Hành trừng mắt với cậu, nhưng không có cảm giác dữ tợn.
Giải Dương mỉm cười, đi đến làm ướt khăn tắm trong nước sạch, vắt ráo nước, đi về phía anh, cẩn thận giúp anh lau sạch những sợi tóc rơi trên tai và trên mặt, sau đó cởi bỏ áo choàng.
Cừu Hành cử động không thoải mái, sau khi ngồi được vài giây, anh ấy đứng dậy, quay mặt về phía mẹ mình và Phong Thanh Lâm, hỏi với vẻ mặt ủ rũ “Trông như thế nào…?”
Giải Dương đỡ bả vai Cừu Hành, nhìn Phong Thanh Lâm và mẹ từ vai anh, cậu mỉm cười và hỏi: “Anh ấy không phải trông rất khí phách và đẹp trai sao?”
“Rất đẹp trai.” Phong Thanh Lâm trả lời trước, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu khẳng định dứt khoát “Đẹp trai như người mẫu vậy.”
Mẹ anh cũng gật đầu:”A Hành rất đẹp.”
Cừu Hành từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt bên hông, sau đó nhìn sang Giải Dương, nói: “Phủi chỗ này sạch sẽ thôi em.”
Mọi người thu dọn đồ, áo choàng, chậu rửa mặt, … Phong Thanh Lâm còn dùng chổi quét sạch tóc rơi trên mặt đất, sau đó mọi người lại ngồi xuống, y tá bưng lên một ít đồ ăn vặt và trái cây.
Cừu Hành hỏi Phong Thanh Lâm: “Ăn tối chưa?”
“Cháu ăn rồi.” Phong Thanh Lâm đột nhiên nói, “Phong lão gia hôm qua bị đột quỵ, sắp chết rồi.”
Bà Cừu, người đang lặng lẽ thu dọn mái tóc, sau khi nghe lời này ngước mắt lên nhìn Phong Thanh Lâm, đôi mắt vẩn đục hiếm khi sáng lên, xác nhận: “Phong Xuân Thế sắp chết rồi à?”
Phong Thanh Lâm tinh tế gật đầu: “Bác sĩ nói rằng ông ta có thể sống tối đa hai tuần nữa.”
Bà Cừu xuất thần trong vài giây, đột nhiên mỉm cười, tay vỗ tay vịn ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời phủ đầy mây hoàng hôn, dường như xuyên qua những đám mây, nhìn thấy những ngôi sao treo cao trên bầu trời.
“Nửa tháng, không nghĩ được … Không nghĩ ra, thật sự có thể đi phía sau lão gia phong gia.

Năm đó nếu không phải hắn xúi giục Phong Điển……”
Bà dừng lại, không nói nữa,nhìn chằm chằm bầu trời, ánh mắt chậm rãi hỗn loạn, vẻ vui mừng trên mặt càng ngày càng lộ rõ.

Suốt hai ngày trong viện dưỡng lão, Giải Dương lại giống như lần trước, ngay khi có cơ hội và tiết kiệm được một chút dị năng, cậu đã gửi dị năng cho bà, cố gắng làm cho bà cảm thấy thoải mái hơn.
Có lẽ là do bị áp quá mạnh trong khoảng thời gian này, trong đêm trở về thành phố, Giải Dương đột nhiên phát hiện ra dị năng cốt lõi có dấu hiệu nâng cấp.
Cậu ngay lập tức cảnh giác, thu hồi ​​dị năng được che phủ trong cây cối trong sân, giảm tốc độ của dị năng, cố gắng trì hoãn quá trình nâng cấp dị năng theo cách này.
Cừu Hành vừa mới cạo sạch tóc của mình hai ngày trước, ngay cả khi không lộ ra trên mặt, chắc hẳn trong lòng anh ấy đã rất quan tâm đến nó.

Việc nâng cấp dị năng sẽ gây sốt và hôn mê, lúc này cậu không thể kích thích Cừu Hành được nữa, cậu phải tìm cách dự phòng cho Cừu Hành trước khi chính thức bắt đầu nâng cấp.

Cửa phòng tắm mở ra, Cừu Hành ra sau khi tắm xong.
Giải Dương hoàn hồn nhìn sang, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên đầu anh.
Cừu Hành: “….”
Anh đột nhiên xoay người đi vào phòng thay đồ, sau đó bước lại với một chiếc hộp giấy tinh xảo, đưa chiếc hộp cho Giải Dương.
“Cái gì vậy?”
“Bộ tóc giả… đội lên cho tôi, có vẻ thích hợp”
Giải Dương cầm hộp mở ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một bộ tóc giả, vỗ về chỗ bên cạnh: “Lại đây.”
Cừu Hành ngồi xuống, đặt hai tay lên đầu gối, hơi nắm chặt tay.
Giải Dương lấy tóc giả ra, đứng dậy tìm vị trí để đội tóc giả, vừa định giúp anh đội lên, nhưng đột nhiên anh nắm lấy tay cậu.
“Giải Dương”
Giải Dương nhìn Cừu Hành.
“Có phải rất xấu không?”
Giải Dương nhìn vẻ không tự tin giữa hai lông mày của anh, đột nhiên ném bộ tóc giả của mình đang cầm ra xa, tách khỏi tay Cừu Hành, ngồi vào lòng anh, đỡ vai anh rồi nói, “Ngài mai em sẽ cạo tóc.”
Cừu Hành cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn ánh mắt của Giải Dương, cau mày:“Không cho ”
“Anh nghĩ em cạo tóc chắc xấu lắm hả, ghét bỏ?”
“Đương nhiên là không.”
Giải Dương nhìn Cừu Hành không nói gì.
Cừu Hành không còn căng chặt như vậy nữa, anh đưa tay lên xoa tóc cậu bảo: “Tôi… không muốn đội tóc giả.

Không có ý nghĩa gì.”
“Vậy thì đừng đội nó nữa.

Em cũng vậy, ghét anh đeo đồ của người khác lên người.

Cừu Hành, trong mắt em ấy, anh làm gì cũng đẹp.”
Cừu Hành và Giải Dương nhìn nhau, đột nhiên bật cười và nói “Ngày mai Vinh Đỉnh sẽ có một cuộc họp cổ đông thường kỳ.

Em đi cùng tôi nhé?”
Giải Dương cũng cười nói:“Được rồi.”
Bộ tóc giả được cắt may đắt tiền cất lại trong hộp, không bao giờ được người ta nhớ tới nữa.
Ngày hôm sau, Giải Dương thay một chiếc áo sơ mi và quần tây trang trọng hơn, đến Vinh Đỉnh với Cừu Hành.

Cả hai đi lên từ thang máy chuyên dụng và không gặp ai khác.
Lúc 8:50, cuộc họp thường lệ sắp bắt đầu, Hà Quân bước vào văn phòng để nhắc Cừu Hành thời gian, Cừu Hành nhìn đồng hồ, dừng việc dạy học 1/1 với Giải Dương.
Cừu Hành đứng dậy nói: “Đi thôi.” Giải Dương đi theo sau.
Đây là lần đầu tiên Giải Dương bước vào văn phòng của Cừu Hành, không giống như mọi lần đi tháng máy rồi rời khỏi vinh Đỉnh mà là đi tháng máy theo Cừu Hành đến các khu khác của Vinh Đỉnh.
Bên ngoài phòng chủ tịch là phòng thư ký lớn, sau khi hai người đi ra ngoài, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Các thư ký đang bận rộn đều choáng váng sau khi nhìn thấy diện mạo mới của Cừu Hành, sau đó trở nên ngu ngốc khi nhìn thấy Giải Dương bên cạnh Cừu Hành, một cô gái thậm chí còn che mặt hét lên một tiếng.
Cừu Hành tối sầm mặt lại, nói: “Các cô đang làm gì vậy?”
Các thư ký lấy lại tinh thần, giả vờ bận rộn, nhưng họ không thể không nhìn lén hai người họ.
Giải Dương đến gần Cừu Hành và nhẹ giọng: “Em thấy rằng nhiều người nhìn em hơn ấy, có ai quan tâm đến diện mạo mới của anh đâu.”
Khuôn mặt của anh giãn ra, nắm tay cậu, lạnh lùng nói: đồ “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Đồ ăn giấm bừa bãi.”
Cừu Hành nhìn cậu chằm chằm rồi dẫn cậu khỏi phòng thư ký.
Mọi thứ khó khăn nhất lúc mới bắt đầu, sau nhiều lời chúc phúc, Cừu Hành đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn hẳn, dẫn Giải Dương đi hết một vòng phòng họp lớn, bơ mọi tầm mắt của các nhân viên, cho đến khi bước vào phòng họp anh mới buông tay Giải Dương ra.
Các cổ đông đã đến, Cừu Hành bước lên đầu và ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho Giải Dương ngồi ở vị trí phó giám đốc đã bị bỏ trống kể từ khi Cừu Kinh Bang bị ốm.
Giải Dương đi tới ngồi xuống.
Phòng họp hiển nhiên có rất nhiều người, nhưng lúc này lại yên tĩnh như không có ai.

Mọi người nhìn Giải Dương ở vị trí xuất phát Cừu Hành cho, với những biểu hiện khác nhau, nhưng chắc chắn không có biểu cảm chào đón.

Cừu Hành gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Từ hôm nay, Phó giám đốc Giải sẽ theo tôi học tập.

Tôi sẽ cho mọi người biết một chuyện chính, là Khoảng đầu năm sau, tôi sẽ chính thức điều trị.

Trong thời gian điều trị, Vinh Đỉnh do Giải Dương chăm sóc.


Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, mọi người đồng thời nhìn về phía Cừu Hành, xôn xao lên.
Cừu Hành đột nhiên nhìn một cổ đông sắp lên tiếng cãi lại mình, cao giọng nói: “Mặc dù Giải Dương một tay thành lập Dương Hành và mở rộng Dương Hành lên quy mô như hiện tại trong vòng chưa đầy một năm, nhưng em ấy vẫn còn trẻ.

Kinh nghiệm chắc chắn không tốt bằng mọi người ở đây, vì vậy tôi sẽ chọn hai người trong số mọi người để hỗ trợ Giải Dương.

Về việc chọn ai … mọi người hãy bỏ phiếu quyết định.”
Xôn xao dừng lại ngay lập tức, tất cả các cổ đông đang dự định phản đối Giải Dương im lặng, thay vào đó, họ nhìn nhau.
Giải Dương mỉm cười khi nhìn thấy điều này.

Chiêu thức của Cừu Hành thực sự rất độc, nó gây chia rẽ những người này một cách nhanh chóng và tàn nhẫn.

Cậu lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn WeChat cho Cừu Hành.
Giải Dương: Không ai để ý đến diện mạo mới của anh cả, bạch lộc đẹp trai như vậy.
Cừu Hành đột nhiên cau mày, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra.

Hai giây sau, anh buông đôi lông mày đang cau có, liếc nhìn Giải Dương rồi gõ nhanh.
Cừu Hành: Nghiêm túc họp nào!

Cuộc họp không lâu lắm, Giải Dương chưa kịp ngửi được mùi máu, nội dung cuộc họp đã do Cừu Hành xử lý.

Sau cuộc họp, Giải Dương đi theo Cừu Hành trở lại văn phòng, trên đường đi mỉm cười nhìn mắt anh.
Cừu Hành vẫn luôn chịu đựng, sau khi trở lại văn phòng, anh lập tức ấn Giải Dương lên tấm cửa và hỏi: “Em cười cái gì vậy?”
“Cười, tại sao em lại tìm được người yêu đẹp trai như vậy nhỉ? A Hành, khi anh ở trong văn phòng đúng là đẹp trai hết nấc luôn.”
Cừu Hành thay đổi biểu cảm, buông Giải Dương ra, khó chịu ho khan, sửa lại: “Người yêu cái gì? là vị hôn phu.”
Nói đến vị hôn phu, Giải Dương đột nhiên nhớ tới chiếc nhẫn trên tay chả ai chú đến.

Trong khoảng thời gian này, sự chú ý của công chúng đều bị thu hút bởi tin tức về Bối Thành và việc phát hành album mới, trong chương trình, cậu đã đeo chiếc nhẫn đến từng chi tiết nhỏ, ngoại trừ một số fans phát hiện ra thì chả gây tí thảo luận nào.
Trước đây, Tần Thành lo lắng chuyện cậu đeo chiếc nhẫn sẽ khơi dậy thảo luận, nhưng điều này hoàn toàn không xảy ra.
“Em đang nghĩ gì đó?”
Giải Dương định thần lại, nhìn vẻ mặt kiêu căng bất mãn nhưng không hề che giấu của Cừu Hành, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nghĩ em sắp bị ốm rồi.

Em cần đi ngủ mấy ngày.”
Cừu Hành cau mày “Cái gì?”
“Chắc là sốt cao giống như hai lần trước.” Giải Dương chậm rãi giải phóng áp chế cốt lõi dị năng, cười với Cừu Hành, đề nghị “Bây giờ, chúng ta có nên đi bệnh viện không?”


Bình luận

Truyện đang đọc