ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y

Giải Dương giả vờ không nhìn thấy anh đang tức giận, lấy điện thoại ra lướt xem các bình luận dưới video diễn tập của Mộc Chu Dịch, đọc xong thì cậu gửi WeChat cho Tần Thành và Hồ Tiêu.

Một giờ sau đó, xe đậu ở bãi đậu xe lộ thiên tít trong viện dưỡng lão, Giải Dương và Cừu Hành xuống xe cùng nhau đi về phía tòa nhà nhỏ.

Anh bước chân rất lớn, vẻ mặt trông âm trầm, trông giống như thể đi qua đây đòi nợ chứ không phải qua ăn tết. Giải Dương đi sau anh hai bước, tâm trạng cậu rất vui vẻ.

Trước khi bước vào tòa nhà nhỏ, cậu gọi anh lại.

Anh dừng lại ngay lập tức và nhìn sang cậu hỏi “Cái gì?”

Giải Dương nhắc nhở: “Em muốn thân mật một tí” nói xong thì đi song song với anh, ra hiệu chỉ vào bên trong “đi thôi”

…..Chỉ đi song song thôi mà là thân mật à?

Mong chờ trong lòng anh bị dập tắt mất tiêu, nhìn xuống bàn tay của Giải Dương đang đung đưa bên cạnh, xấu hổ muốn chủ động đưa tay ra nắm nó lại, do dự rồi đắn đo, cứ do dự như vậy đến lúc vào phòng mẹ anh luôn.

Cừu Hành: “…….”

Mẹ anh đang rất tỉnh táo, bà đang dựa vào ghế sofa nghe tin tức, khi anh đến thì bà lập tức quay sang nhìn anh rồi cau màu hỏi: “Nhìn con kìa? Sao thế? Không vui khi đến đây à? Mặt xị hết xuống rồi.”

Cừu Hành vội vàng điều chỉnh biểu cảm của mình, bước tới ngồi xuống ghế đối diện với mẹ mình trả lời: “Không có…….. Mẹ, gần đây mẹ cảm thấy thế nào?”

“Vẫn tốt” Bà lại nhìn sang Giải Dương ở đằng sau đi tới, nhìn lên nhìn xuống mặt đầy bất ngờ: “Ồ, Dương Dương hình như đã cao thêm rồi?”

Cậu đang định trả lời thì bị Cừu Hành kì quái nói: “Hai mươi tuổi vẫn còn lớn, thời kỳ phát triển đến thật sự muộn.”

Bà với Giải Dương cùng nhìn sang Cừu Hành.

“…” Cừu Hành cúi đầu rót cho mình một tách trà, bê lên uống một hụm, giả vờ như đang bình tĩnh.

“Bác gái, con đã cao thêm rồi.” Giải Dương nhìn bà, rất tự nhiên đi đến bên cạnh Cừu Hành ngồi xuống cầm lấy tách trà anh vừa đặt xuống đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó đặt tách trà xuống rồi đưa tay lên cởi chiếc khăn trên cổ.

Cừu Hành cúi đầu nhìn tách trà trước mặt vừa bị Giải Dương “vấy bẩn”, một lúc sau hầu kết trượt lên trượt xuống, quay sang nhìn Giải Dương: “Em… “

“Có chuyện gì ạ?” Cậu bỏ khăn xuống sau đó nhìn anh, bật cười cúi xuống vừa cởi khăn dùm anh vừa bảo: “Sao anh không cởi khăn ra? Sưởi trong phòng mạnh như vậy mà không nóng sao?”

Cậu gần gũi giúp anh cởi khăn, sau khi cởi xong còn giúp anh chỉnh lại cổ áo, còn như vô tình mà dùng ngón tay chạm vào hầu kết của anh.

Cừu Hành thẳng lưng và bật dậy.

Mẹ anh với Giải Dương lại cùng nhau quay sang nhìn.

Giải Dương hỏi: “Sao vậy ạ?”

“…” Cừu Hành cứng cổ, liếc nhanh về phía mẹ của mình rồi đáp: “Không có chuyện gì …tôi muốn đi vệ sinh” Sau đó, anh quay lưng bước nhanh đi.

Mẹ Cừu Hành nhìn Giải Dương.

Giải Dương bình tĩnh nhìn lại.

Mẹ Cừu Hành hỏi: “Trêu nó có thấy vui không?”

Giải Dương thành thật gật đầu: “Rất vui ạ.”

Bà cười, lông mày giãn ra, có chút xấu xa hỏi: “Con nghĩ nó bao lâu thì mới ra đây?”

“Chắc là….5 phút”

“Ta phát hiện nó trông ổn hơn so với trước đây” bà tắt tin tức đang phát sóng trên TV rồi bảo “Nước da trông đẹp hơn.”

“Anh ấy thật sự ổn hơn so với trước đây”

Bà gật đầu, lấy một cuốn album ở cái giá bên cạnh đặt nó lên đùi.

“Lúc trước ta có khuyên Hành đi gặp bác sĩ, nhưng nó chỉ đồng ý cho có lệ, ta biết trong lòng nó nghĩ gì mà……Sau đó có một hôm, nó đột ngột gọi cho ta bảo phải làm phẫu thuật…” Bà đột nhiên dừng lại, đưa tay chạm vào cuốn album sau đó cẩn thận nhìn Giải Dương nói “Giải Dương, chọn cháu là quyết định đúng đắn nhất ta từng làm trong đời này, cảm ơn cháu.”

Cậu thấy mắt bà đỏ lên, quyết định đứng dậy sang ngồi cạnh bà, nắm tay bà đặt lên đùi nhân cơ hội dùng dị năng khuyên nhủ bà: “Không cần cảm ơn cháu, bác gái đừng lo lắng quá….. anh ấy sẽ ngày càng khoẻ hơn.”

… 

Sau sáu bảy phút, Cừu Hành cuối cùng cũng trở lại. Lúc đó, Giải Dương đang ngồi cạnh mẹ anh nói về đàn cá koi trong hồ ở nhà.

Anh giả vờ bình tĩnh ngồi bên cạnh Giải Dương, thấy nhiều tách trà trước mặt cậu mặt lại xị xuống, lại nhìn tách trà trước mặt mình, cử động ngón tay giả vờ thản nhiên vươn tay cầm tách trà rồi uống cạn trông như thằng ăn trộm, sau đó đặt vội tách trà xuống, cố tham gia vào đề tài hai người đang nói: “Cá trong hồ ngày càng nhiều, năm sau phải thả một ít mới được…. ”

Bà ngừng nói, nhìn vẻ điềm tĩnh giả tạo của con trai mình, đột nhiên thở dài.

Cừu Hành cau mày nghi ngờ.

“Đúng vậy, thả đi một tí” Giải Dương trả lời cuộc trò chuyện một cách tự nhiên, làm bộ như cậu chưa phát hiện ra điều gì cả.

Nói chuyện một lúc thì cũng đến giờ ăn trưa, cả ba đi đến nhà ăn. Giải Dương hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc, khi ăn ngồi cạnh anh, chủ động gắp đồ ăn cho anh, múc canh, xắn tay áo cho anh, còn nói chuyện với anh rất thân thiết nữa.

Phản ứng của Cừu Hành lúc đầu là cứng đờ sau đó đến quen dần và hưởng thụ, sau đó thỉnh thoảng đáp lại, chẳng hạn như anh ấy cũng gắp đồ ăn cho Giải Dương, mắt thường cũng thấy người đang rất vui vẻ.

Mẹ Cừu Hành nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con trai, lại muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

Ăn xong, Bà phải trở về phòng nghỉ trưa, Cừu Hành và Giải Dương được giao nhiệm vụ đi ra ngoài mua đồ tết và những câu đối.

Thực ra trong viện dưỡng lão cái gì cũng có, chỉ cần bảo nhân viện mua cho là được nhưng Cừu Hành giống như bệnh hồ đồ của mẹ, đưa mẹ về xong thì hoàn toàn quên mất tiêu, nói nói Giải Dương: “Đi siêu thị.”

Giải Dương gật đầu, quay vào phòng khách nhỏ lấy áo khoác và khăn quàng cổ của hai người ra, đưa cho anh đồ của anh, rồi tự mặc đồ của mình.

“Dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, mặc quần áo thì phải hẳn hoi.”

Cừu Hành đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay giúp Giải Dương chỉnh lại áo khoác và mũ bị lật, sau đó đưa tay giúp Giải Dương kéo áo khoác cao đến tận cổ, cầm cái khăn cẩn thận giúp cậu quấn hết vòng này đến vòng khác.

Giải Dương bỏ tay xuống, nhìn mặt mày anh tràn đầy vẻ ghét bỏ với không kiên nhẫn, cậu lại cười mỉm.

Cừu Hành bảo: “Cười gì thế? Quần áo mặc không hẳn hoi có gì đáng tự hào sao?”

Giải Dương mỉm cười, lắc lắc đầu, chờ Cừu Hành đội mũ cho mình xong thì lùi lại một bước nói: “Cảm ơn anh.”

Cừu Hành khịt mũi bảo: “Tự mình đeo gang tay, nhớ đeo cả khẩu trang nữa. Nhìn em xem, ra cửa có một tí mà cũng phải đeo khẩu trang, không biết làm nghệ sĩ thì có gì tốt?”

“Cái tốt là có thể kiếm tiền nhanh chóng đó.”

“Người kiếm tiền nhanh thì luôn là bọn tư bản thôi” Cừu Hành tự mình khoác áo, cố ý quấn khăn rất chậm, nheo mắt nhìn cậu.

Giải Dương giả vờ như không hiểu mà cầm khẩu trang mang vô, xoay người đi ra ngoài hành lang thay giày nói: “Đó là lý do tại sao em phải đi kiếm tiền rồi tích góp nhanh chóng, khi có đủ rồi em có thể lui về phía sau.”

Cừu Hành nhìn bóng lưng Giải Dương, khóe miệng nhếch lên, tự mình quàng khăn và đeo găng tay cho mình, nhẫn nhịn nhưng không nhịn nổi nói: “Người không có lương tâm——”

“Cái gì cơ?” Giải Dương đột nhiên quay đầu lại.

Giải im lặng, khuôn mặt lạnh lùng đi đến hành lang để thay giày, đáp: “Không có gì.”

……

Từ viện dưỡng lão qua siêu thị mất gần 10p, sau khi lên xe Cừu Hành cố gắng nói với Giải Dương những đức tính lễ thượng vãng lai* của người dân Trung Hoa. Kết quả vừa nói thì điện thoại của Giải Dương lại vang lên.

(nghĩa rộng chỉ lề lối cư xử trong xã hội; nghĩa hẹp chỉ những phép tắc, cách thức để thực hiện những lề lối cư sử đó. Còn nghĩa của câu trên là; “Lễ coi trọng việc đi lại thăm hỏi lẫn nhau, quan hệ qua lại với nhau, có đi mà không có lại không phải là lễ vậy)

Cừu Hành: “…” 

Giải Tu gọi đến, Giải Dương trực tiếp bấm nghe.

“Dương Dương” Giọng điệu của Giải Tu tràn đầy vui vẻ hăng hái nói “Con và chủ tịch Cừu cứ vui vẻ ăn tết đi nhé, không cần phải về nhà chơi đâu, giúp ba cảm ơn chủ tịch vì thêm tiền đầu tư…… Ba hứa với con sẽ điều hành tốt khu nghỉ dưỡng, không bỏ bê khách sạn cũng không làm con mất mặt đâu.”

Thêm tiền đầu tư? Khách sạn?

Nói vài câu qua loa, Giải Dương cúp điện thoại nhìn Cừu Hành hỏi: “Anh đầu tư thêm tiền cho Giải Tu à?”

Cừu Hành lập tức quay mặt đi, lần nữa cầm cuốn tạp chí vừa bị tra tấn lên nói: “Chỉ là mở rộng dự án một cách thích hợp thôi, nếu quyết định làm thì phải làm tốt chứ. Với lại, khách sạn kia nhà em…. em là người nổi tiếng chú ý một chút, đừng để Giải Tu làm em mất mặt.”

Đây là đang giúp cậu làm sáng tỏ những tin đồn kia à?

Giải Dương nhìn tạp chí trong tay Cừu Hành hỏi: “Tạp chí hay lắm à?”

Cừu Hành lật tờ tạp chí, không thoải mái mà thay đổi tư thế ngồi đáp: “Không tệ, có một bản phân tích xu hướng thị trường chứng khoán, rất đáng xem đi xem lại.”

“Em cũng muốn xem nữa, gần em một chút, chúng ta cùng nhau xem đi.”

Cừu Hành quay đầu nhìn Giải Dương.

Giải Dương hỏi: “Anh không cho em xem sao?”

“… Tôi còn nhiều việc lắm!” Cừu Hành kìm nén sự vui vẻ, tiến đến đặt tạp chí trước mặt Giải Dương rồi nói “Xem đi. ”

Giải Dương nghiêng người dựa gần vào ánh, tay cầm tờ tạp chí, thật sự đọc nó.

Anh nhìn khuôn mặt của cậu đang ở rất gần mình, khóe miệng cong lên rồi nhanh chóng thẳng lại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc sau mới từ từ nhìn lại, nhìn vẻ mặt tập trung của Giải Dương rồi đẩy tạp chí sang gần chỗ cậu.

Đột nhiên cậu quay sang anh bảo: “Em đọc không hiểu, anh nói cho em nghe đi.” 

Cừu Hành đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, kìm nén biểu cảm của mình rồi quay lại nhìn Giải Dương đáp: “Cái này em cũng không hiểu? Nghe kĩ này …….. tôi chỉ nói một lần thôi.”    

Giải Dương chỉ vào một chỗ.

Đó là một bài luận phân tích thị trường chứng khoán ngắn không quá dài, Cừu Hành giải thích cho cậu tình hình kinh tế đối ngoại nói về chính sách kinh tế đối nội, Chu Miểu mặt ngơ ngác ngồi ở ghế trước.

Lúc bước ra khỏi xe, anh như đang bước đi trong gió, cậu đi theo sau anh, hai tay ung dung đút túi quần.

Trong siêu thị có rất nhiều người, Cừu Hành vừa bước vào đã cau mày, khi thấy ai đó suýt va phải cậu, mặt anh đen xì kéo cậu về phía mình để bảo vệ, sau đó có nói: “Dựa gần vào người tôi một chút.”

Giải Dương ngoan ngoãn dựa gần vào người anh.

Khi mua sắm xong trở lại xe thì sắc mặt của anh cuối cùng cũng khá hơn, lại cầm cuốn tạp chí lên và nói: “Cái này em hiểu chưa? để tôi kiểm tra xem.”

Chu Miểu đang uống nước xui xẻo tự khiến mình bị sặc.

Bình luận

Truyện đang đọc