ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y

Em ghen với Phong Thanh Lâm à?

Giải Dương bỏ tách trà xuống sau đó cầm ấm trà rót đầy cốc cho Cừu Hành, khéo léo an ủi anh.

Cừu Hành miễn cưỡng đè cơn giận lại và nói: “Tin đồn ấy, cần tôi giúp em….”

“Không đâu, có một tiền bối giúp em làm sáng tỏ rồi.”

Cậu đặt tách trà xuống nhìn anh: “Em nói chuyện này với anh không phải chọc anh tức, mà để nhắc nhở anh rằng anh tin tưởng Phong Thanh Lâm, nhưng hắn chắc chắn không tin tưởng anh. Mà cho dù có tin tưởng thì hắn còn tin tưởng Mộc Chu Dịch hơn ấy! Vì vậy sau này em hy vọng anh có thể đề phòng Phong Thanh Lâm một chút. Những thông tin anh nói cho hắn chưa chắc an toàn đâu.”

Trong truyện, Phong Thanh Lâm nhiều lần lợi dụng Cừu Hành, moi tin tức từ anh. Mặc kệ ở truyện viết Cừu Hành biết hay không biết thì bây giờ cậu không bao giờ cho phép Cừu Hành không đề phòng Phong Thanh Lâm như trong truyện.    

Vẻ mặt anh hơi tốt lên trả lời: “Tôi không phải không đề phòng nó…”

“Vậy thì anh chỉ muốn chiều chuộng hắn.”

“…”

Cừu Hành bỗmg nhiên ngả người ra sau và bắt chéo chân đáp: “Tôi không thèm để ý, chỉ tùy tiện nói thôi” anh thờ ơ hỏi: “Em ghen với Phong Thanh Lâm à?”

Cậu chợt đờ ra, nhìn anh từ trên xuống dưới.

Anh cầm lấy tách trà uống, vững như núi Thái Sơn.

Có cái gì đó kỳ lạ dường như đã xẩy ra.

Giải Dương cũng bắt chéo chân lên và trả lời: “Em thông minh khoẻ mạnh sao phải ghen với một đứa não tàn? Hay là anh muốn em ghen với Phong Thanh Lâm?”

Cừu Hành đặt tách trà xuống, cười lớn: “Làm sao có khả năng. “

Giải Dương gật đầu, tràn đầy hỏa lực: “Thật ra cũng không phải không ghen với Phong Thanh Lâm, nhắc lại lần nữa nếu anh bằng lòng ly hôn sau đó để em nhận anh là chú ruột, cho dù chỉ là Vinh Đỉnh, em cũng sẵn sàng ghen với Phong Thanh Lâm.”

Anh hít một hơi thật sâu rồi đặt tách trà xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm cậu rồi nói: “Nghĩ linh tinh, đi tắm rồi đi ngủ đi!” sau đó anh rời đi.

Giải Dương đi theo sau một bước.

Lúc anh bước lên tầng hai, cậu theo thói quen vươn tay về phía trước, cố gắng nắm lấy tay anh để hoàn thành công việc truyền dị năng hàng ngày. Kết quả là vừa mới giơ tay lên thì anh đột nhiên dừng lại, quay lại.

Ánh mắt của anh như tóm được hiện trường, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giơ lên ​​của Giải Dương, nhưng trên mặt anh lại giả vờ thờ ơ, hỏi: “Em làm gì vậy?”

“…”

Giải Dương chuyển hướng đi lên cầu thang, bám vào lan can bảo: “Dì lau sàn nhà trơn quá, em súyt ngã luôn đó! Muốn bám vào lan can.”

Biểu cảm của anh nghẹn lại trả lời: “Đừng có đổi oan cho dì.”

“Vậy thì trách anh, đi trước chắn hến tầm nhìn của em, không nhìn thấy đường nên rất dễ bị ngã.” 

Khoé miệng anh nhếch nhếch: “Tôi bắt em đi phía sau à?”

“Anh muộn như này mà vẫn ngồi chờ em, nếu mà em đi trước thì ngại lắm.” 

“Tôi? Chờ em? Vớ vẩn.”

“Thế hoá ra anh lén lút lúc em bận việc mà không cắt điện?”

” … “

Cừu Hành tức giận quay đi.

Giải Dương đứng đó nhìn anh.

Một bước, hai bước, ba bước … Anh dừng lại, rồi bước quay lại vươn tay xoa đầu cậu một cách mạnh mẽ, làm rối hết kiểu tóc của cậu rồi nói:” 

Giải Dương nắm lấy tay Cừu Hành.

Cừu Hành đột nhiên dừng lại, miệng anh cong cong rồi nhanh chóng thẳng ra, quay đầu chậm chạp nhìn cậu, mặt mày tự đắc, khuôn mặt lại cao quý và quyến rũ nói: “Giải Dương, em thật là——”

“Cừu Hành, anh là đàn ông cấm sờ đầu em, em nhịn anh lâu rồi” Giải Dương buông tay ra, sau đó sau đó giơ tay vò rối tóc anh rồi lướt qua anh, tâm trạng vui vẻ đi lên tầng 3.

Sống nhiều năm như vậy, ngoại trừ nhà tạo mẫu tóc chưa từng có ai dám vò đầu anh như thế, anh đứng đó chòng chọc 3 giây sau đó kinh ngạc nhìn về phía tầng 3: “Hết cách….. Thật sự là hết cách!”

……..

Hôm sau, anh lại ngủ nướng.

Cậu đoán rằng tại qua anh ngủ muộn động thêm dị năng ảnh với, một phần cũng do vừa phẫừ thuật tim và cơ thể anh cần phục hồi.

Cậu lại lên phòng anh, Cừu Hành đang ngủ quay lưng về phía cửa, cậu bước tới muốn chạm vào giữa mày của anh.

Cừu Hành đột nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm cậu, giọng anh hơi khàn vì vừa ngủ dậy hỏi: “Giải Dương, lần này em muốn bám vào lan can nưã hửm?” 

” … ”  

Giải Dương đứng thẳng dậy rút tay về hỏi: “Anh giả vờ ngủ ạ?”

Cừu Hành nhắm mắt lại ‘ừm’ một tiếng, xoay người nằm ngửa, có thể thấy anh vẫn đang buồn ngủ nói: “Tôi bị con chuột hay nói dối đánh thức, em chối cũng vô ích! Em……..”

“Dì bảo mẫu bảo em lên gọi anh ăn sáng” cậu ngắt lời, cúi người giúp anh kéo lại chăn bông, nhân cơ hội truyền tí dị năng vào người anh sau đó thu tay lại bảo “Anh còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi” nói xong chuẩn bị đi.

Cừu Hành đột nhiên đưa tay ra khỏi chăn nắm lấy tay cậu.

Giải Dương quay lại nhìn anh.

“Đồ xảo quyệt, còn cố ý giả ngu” Dị năng đã phát huy tãc dụng, cơn buồn ngủ lập tức vây lấy anh, giọng nói của anh cũng từ từ nhỏ: “lần này em đừng có mà…..”

Hơi thở của anh trở nên ổn định, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Giải Dương từ từ buông lỏng, sắp buông ra.

Cậu dùng tay trái nắm lấy bàn tay đang trượt của anh, cúi xuống đặt tay anh vào chăn bông rồi lại kéo chăn bông của anh, sờ nhẹ vào lông mày của anh nói: “Anh có mà mới đừng có mà ấy” đang sờ sờ thì cậu dừng lại.

Toàn để người ta chủ động, đồ tưởng bở.

……

Giải Dương cuối cùng đi tiệc đêm giao thừa của đài truyền hình thành phố B, lý do là bởi gần nhà, không phải đi công tác. Tần Thành yên lặng nhìn toà nhà Vinh Đỉnh ở phía đối diện nói: “Thật ra, các đài trái cây đáng tham dự hơn, rating bên đó cao.”

(Đài trái cây: đài hồ nam, đông phương, giảng tô)

Giải Dương chỉ cười, không trả lời.

Tần Thành biết ý chuyển đề tài: “Video biểu diễn ngày hôm qua được Weibo của câu lạc bộ V đăng lên rồi, màn biểu diễn của cậu, Quý Trạch Huy, Thẩm Ngạn đang là hot nhất luôn. Phía Phương Thành Nam không dám đăng bài tâng bốc gã chơi piano, nhưng họ lại thuê tài khoản influences tâng bốc Phương Thành Nam là có bàn tay thân sĩ. Về chiều cao của cậu tôi cũng sắp xếp một ‘người qua đường’ miệng lưỡi trơn chu nói, phản ứng khá tốt, nhưng không cho cậu lên hot search. Đến lúc phải giữ thái độ khiêm tốn, nếu không chói loà quá lại bị người qua đường ghét.

“Anh làm kiểu gì thì làm, công việc năm trước làm chưa xong chỉ còn thử vai với đi tiệc thôi phải không?”

Tần Thành gật đầu: “Có mấy việc đấy thôi, tôi giúp cậu bàn bạc với Long Thụ Vưu rồi, ngay sau kì nghỉ năm mới kết thúc thì bắt tay vào sáng tác Album? Ok không?”

Giải Dương bảo ok.

Sau khi bàn bạc xong công việc, Tần Thành chuẩn bị rời đi thì cậu lại gọi lại bảo: “Mà này, ảnh giúp tôi để ý Phương Thành Nam với Mộc Chu Dịch xem gần đây bọn họ có hợp tác không.”

Tần Thành lắm miệng hỏi thêm một câu: “Cậu thật sự quan tâm đến Mộc Chu Dịch à?”    

Giải Dương lôi câu chuyện lần trước mình kể cho Hồ Tiêu kể lại cho Tần Thành, câu chuyện tình yêu cảm động giữa cô gái ham thế lực với người họ hàng não tàn.    

Tần Thành: “…”

Hắn nghiêm túc nói: “Những chuyện như thế này cậu nên nói sớm cho anh biết. Ngành giải trí rất phức tạp, bất cứ thông tin nào không tốt đối với cậu đều cần đặc biệt lưu ý.”

“Lần này là do tôi sơ suất.”

“Thế cậu còn mâu thuẫn với nghệ sĩ nào nữa không?”

Cậu nghĩ ngợi một lúc, nói tên Tiết Hiền và giải thích: “Anh ta muốn chơi tôi, sau đó tôi cướp hợp đồng công việc của anh ta”

“Thế thì bình thường thôi, nhưng với Mộc Chu Dịch lại là bất bình cá nhân rồi. OK, hiểu rồi, tôi giúp cậu để ý Mộc Chu Dịch.”



Tần Thành làm việc nhanh chóng gọn gàng, buổi sáng cậu mới hỏi Mộc Chu Dịch với Tần Thành có hợp tác hay không mà buổi chiều đã trả lời rồi.

“Phương Thành Nam có hợp tác với Mộc Chu Dịch, show thực tế (Đại tác chiến cực hạn) thông báo mời Mộc Chu Dịch và Phương Thành Nam làm khách mời đặc biệt năm sau, ra nước ngoài quay phát sóng liên tục hai kỳ.

Scandal thích sờ người khác của Mộc Chu Dịch khiến cho hình tượng bị suy giảm, lần lượt mất tài nguyên tình trạng không tốt như trước. Không hiểu vì sao show đó lại mời cổ luôn đấy!

Ồ, thật sự là có hợp tác.

Giải Dương trầm ngâm.    

“Mà nhân tiện, tôi hỏi thêm một chuyện, Mộc Chu Dịch nhận lời mời tham gia tiệc đêm giao thừa của đài truyền hình thành phố Z, có biểu diễn một tiết mục solo, bài hát (Hoài Niệm Cố Thổ). Tôi nghe bên đài truyền hình bên đó đang muốn dùng ‘lần đầu tiên Mộc Chu Dịch hát’ để quảng bá kéo nhiệt cho tiệc đêm giao thừa.”

Solo à?

Giải Dương ngồi thẳng và hỏi: “Anh chắc chắn không?”

“Chắc vậy mà, danh sách tiết mục đều hoàn thành rồi, những tin tức này rất dễ dàng tìm hiểu. Có chuyện gì vậy?”

Không có gì, chỉ có cô gái phiền phức nào độ chuẩn bị rải virus của mình đi khắp nơi.

Cậu dựa lưng vào ghế, ý nghĩ muốn xoá bỏ tiết mục của Mộc Chu Dịch thoáng hiện trong đầu cậu, nhưng nhanh chóng phủ định.

Chưa nói đến cậu đủ tư bản để xoá tiết mục đó hay không, chỉ giả sử nếu lần này phí công xoá lần này vậy thì lần sau thì sao? Mộc Chu Dịch có bàn tay vàng, không bị phong sát, cậu không bao giờ chặn được Mộc Chu Dịch không ngoi đầu lên.

Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày để phòng trộm. Nhìn chằm chằm Mộc Chu Dịch cũng vô dụng, cậu phải làm tốt công tác phòng độc cho ‘đồ vật’ của mình.



Ngày hôm nay Giải Dương và Cừu Hành không bận rộn, họ về nhà đúng giờ sau đó ăn tối cùng nhau. Lúc ăn, Giải Dương tranh thủ lấy đồ ăn cho anh, tiện thể truyền dị năng cho anh trước.

Sau bữa ăn, cả hai lần lượt đi lên tầng, lần này anh cũng đi phía trước. Khi đến cầu thang trên tầng hai, anh đi hơi hơi chậm lại cố ý đưa tay sang ngang về phía Giải Dương. 

Cậu giả vờ như không nhìn thấy tay anh và đi thẳng luôn lên tầng 3. 

Bình luận

Truyện đang đọc