ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y

Lúc 8 giờ tối, bản chính thức của “Giấy cắt” sẽ được phát hành trên mạng. Đồng thời, bản “Luân hồi” mà Giải Dương hát ở tiệc đêm giao thừa của đài truyền hình thành phố B cũng bị tài khoản influences đăng lên, lặng lẽ leo lên vị trí cuối cùng trên bảng xếp hạng.

Tâm điểm chú ý trên weibo vẫn là đoạn lịch sử trò chuyện của Hà Như Dân, ca khúc mới ra của cậu cũng không nổi lắm, chỉ là trong bộ phận fans ăn mừng với nhau. Nhưng chỉ hai giờ sau đó, lượt nghe của “Cắt Giấy” đột ngột tăng cao với tốc độ mắt thường vẫn nhìn thấy được, còn bản “Luân hồi” kia không biết từ khi nào đã leo lên vị trí quán quân rồi, tình cờ ở dưới có (Hoài Niệm Cố Thổ) của Mộc Chu Dịch.

Cái tên ‘Giải Dương’ nổi lên trong giới ăn dưa, thu hút chú ý của rất nhiều người đi ăn dưa.

Không lâu sau đó, chủ đề #Bài hát mới của Giải Dương nghe buồn ngủ # cái chủ đề này tự nhiên ngoi lên hot search, với mức độ bàn luận không ngừng tăng lên.

Lúc Giải Dương chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì “Cắt Giấy” lượng nghe với lượng download leo lên vị trí dẫn đầu bảng xếp hạng ca khúc mới trên các trang web nghe nhạc lớn.

Cửa mở, Cừu Hành vừa đi ra ngoài nghe điện thoại quay lại.

Giải Dương đặt chiếc điện thoại đã tắt máy lên bàn cạnh giường và nằm xuống nhìn Cừu Hành.

Cừu Hành đang cố bước chân nhỏ tự nhiên dừng lại, sau đó đi đến bên giường, tắt đèn và lên giường.

Giải Dương quay sang đối mặt với Cừu Hành. Phải mất vài giây sau anh mới xoay người lại, đối mặt với cậu, bàn tay trong chăn đưa ra về phía cậu, nắm lấy bàn tay mà cậu đang để trước mặt mình.

Giải Dương nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

“Vừa rồi Thanh Lâm gọi điện thoại, nó nói ngày mai muốn qua chúc tết, tôi đã đồng ý. Mẹ nhất định sẽ rất vui.”

Giải Dương mở mắt, dưới ánh đèn mờ ảo, cậu cố gắng phân biệt vẻ mặt của anh, hỏi: “Anh có muốn chuẩn bị trước một cái lì xì cho Phong Thanh Lâm không?”

“…” 

Cừu Hành nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cậu, tiếng thở dài và cảm thán trong giọng của anh biến mất, giọng nói của anh thấp hơn, nở nụ cười, “Em chỉ nghĩ cái này thôi à?”

“Hơn nữa, em còn nghĩ Phong Thanh Lâm không quen với đồ ăn ở đây. Lần trước hắn ta ăn ở đây, rõ ràng là ăn không ngon.”

Giọng điệu của Cừu Hành đột nhiên trở nên đanh đá: “Nếu ăn không quen thì cũng phải ăn, lúc trước em không… ”

Cừu Hành đột ngột im lặng.

Căn phòng yên tĩnh.

Không biết bao lâu sau, giọng nói của anh lại vang lên.

“Giải Dương, chờ tôi …”

Giải Dương lại mở mắt không lên tiếng, sau vài giây, cậu lại nhắm mắt lại.



Ngày hôm nay, bầu không khí trong toà nhà nhỏ trở lên căng thẳng không thể giải thích. Bất cứ điện thoại của ai kêu mọi người đều quay ra nhìn chăm chăm vào nó.

Cứ trong bầu không khí kỳ lạ như thế này, hơn chín giờ, điện thoại di động của Cừu Hành lại vang lên, Phong Thanh Lâm cuối cùng cũng đến. Lần này Cừu Hành không để Giải Dương đi đón người, mà là bảo Chu Miểu ra ngoài đón.

Hơn mười phút sau, Phong Thanh Lâm mang theo quà tặng mà hộ lý đang khiêng, đi tới phòng khách nhỏ, đặt quà xuống, trước tiên gọi mẹ Cừu Hành: “Bà ngoại.”

Bà gật đầu bảo Phong Thanh Lâm ngồi xuống.

Phong Thanh Lâm ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị không lộ ra cảm xúc của Cừu Hành, nói: “Cậu à, chúc mừng năm mới.”

Cừu Hành dè dặt gật đầu.

Cuối cùng, tầm mắt của Phong Thanh Lâm chuyển sang Giải Dương.

Giải Dương nhướng mày, chờ Phong Thanh Lâm gọi.

Vẻ mặt của Phong Thanh Lâm xấu hổ cứng đờ, nhịn một lúc lâu mới khó khăn nói: “Cậu …”

Cừu Hành không dấu vết mà thẳng lưng, ngồi xuống bên cạnh Giải Dương.

“… Năm mới vui vẻ, cậu Giải” Phong Thanh Lâm cuối cùng cũng nhịn mà không phụt ra từ “mợ”, khuôn mặt của Giải Dương thật sự quá non nớt, nhìn chả có chỗ nào giống “mợ” cả.

Cừu Hành dừng lại, khóe miệng kéo xuống, cau mày nhìn Phong Thanh Lâm.

Phong Thanh Lâm lập tức quay đi nhìn bà ngoại, lúng túng quan tâm đến thân thể của bà, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Cừu Hành.

Cừu Hành nhìn Phong Thanh Lâm, đôi mắt dần trở nên ảm đạm.

Giải Dương duỗi tay đè lên chân Cừu Hành, cúi người về phía trước thì thầm: “Giận à? Cảm thấy hắn xưng hô không đúng?”

Cừu Hành thu lại ánh mắt, nắm lấy tay Giải Dương, nắm thật chặt.

“Em nghĩ hắn ta xưng hô khá đúng.” Giải Dương tách khỏi tay Cừu Hành, thay vào đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, “Dù gì thì chúng ta vẫn có quan hệ buôn bán không rõ ràng mà.”

” …”

Cừu Hành cúi đầu nhìn Giải Dương.

Giải Dương cũng nhìn anh, mỉm cười nói: “Cừu Hành, em vẫn đang chờ.”

Cừu Hành giật mình rồi im lặng, hạ mắt xuống để tránh tầm mắt của cậu.



Lần này, Phong Thanh Lâm đã dành một ngày trong tòa nhà nhỏ để chúc mừng năm mới, đến tận đến đêm, bà ngoại đi ngủ thì mới chào tạm biệt đi về. Cừu Hành bảo Phong Thanh Lâm ở đây qua dêm, Phong Thanh Lâm liếc nhìn phòng bà ngoại của mình rồi trả lời: “Không ạ, cháu còn có việc.”

Cừu Hành theo thói quen khiển trách: “Đang ăn tết việc viếc cái gì?” Nói xong anh ý thức được thái độ mình không tốt, bổ xung thêm “Nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Phong Thanh Lâm đang học hiểu cái kiểu nói chuyện trước mặt lạnh nhạt sau quan tâm của Cừu Hành, nghe vậy thì tiêu hoá được chút, sau đó cười nói: “Cháu biết mà, nhưng trước phải canh chừng phong gia đã, cháu không thể nghỉ ngơi yên ổn được.”

Lông mày của Cừu Hành nhúc nhích: “Phong Gia?”

“Vầng, Phong gia.” Phong Thanh Lâm nghiêm túc nhìn Cừu Hành, mặt hơi u ám giống Cừu Hành “Cậu, thứ cháu muốn cháu sẽ tự dành lấy, chuyện gì không hiểu sẽ tự đi tìm hiểu, cậu không cần phải giúp cháu đâu.”

.. ….

Lúc Phong Thanh Lâm rời đi, Cừu Hành không tiễn, Giải Dương tự giác thay Cừu Hành đưa Phomg Thanh Lâm ra ngoài.

Khi đến gần bãi đậu xe, Phong Thanh Lâm đột nhiên dừng lại và nói: “Hãy cẩn thận với Hồng Chí Kiệt, lần này Mộc Mộc … Mộc Chu Dịch vốn định chuyển đến Tạp Húc ngay sau khi giải quyết xong cha con Hà Như Dân. Cô ấy đã giao dịch với Hồng Chí Kiệt, nhưng cụ thể là giao dịch gì thì tôi chịu.” 

Hồng Chí Kiệt là một trong những cổ đông của Tạp Húc, cái người ở tiệc câu lạc bộ V nói chuyện luôn xỉa xói cậu.

Giải Dương dừng lại, nói: “Ra vậy, cám ơn.”

“Còn có Phong gia… Phong gia thật sự luôn để ý cậu, thân thể của cậu…” Phong Thanh Lâm do dự.

“Đã chuyển biến tốt” Giải Dương nói tiếp, giơ tay đè lại vai Phong Thanh Lâm, đẩy hắn vào phía xe, ‘tiêm một liều vaccin nhỏ’ lên người hắn “Cậu của anh sẽ khoẻ thôi, đừng lo lắng. Sau này cũng đừng liên lạc với Mộc Chu Dịch nữa, anh không chơi lại cổ đâu.”

Phong Thanh Lâm bị đẩy phải tiến lên một bước, nhìn Giải Dương một cái, cuối cùng cũng không nói gì, lên xe rời đi. 

Sau khi trở lại tòa nhà nhỏ, Giải Dương thấy tóc trên trán của anh có chút ướt, rõ ràng là rửa mặt, cậu hơi có ý xấu, cậu muốn hỏi anh có phải vì Phong Thanh Lâm hiểu chuyện nên xúc động quá mà khóc không, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua anh nói câu “chờ tôi”, cậu lại nuốt lời, chỉ đơn giản chào Cừu Hành rồi lên lầu.

Cừu Hành sau khi vất vả che giấu tâm trạng đang định nói chuyện cùng Giải Dương: “……?”

Giải Dương lên lầu, trở về phòng đi vào phòng tắm rửa một cái, tắm xong đi ra nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, thản nhiên nói: “Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.” Nói xong, cậu cầm máy tính xách tay trên bàn đầu giường đi đến chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, ngồi xuống. Bật máy tính để bắt đầu hoàn thiện nốt bản nhạc piano của thiếu gia trong “Tôi thấy Tức Viên Hiên.”

Sau vài giây im lặng, Cừu Hành đứng dậy và đi đến bên cạnh Giải Dương hỏi: “Bận việc à?”

Giải Dương đang tập trung vào màn hình máy tính, gõ ngón tay vào bàn phím và trả lời: “Vâng, em phải viết một bản nhạc cho nhân vật trong phim.”

Năm trước, đoàn làm phim “Tôi thấy Tức Viên Hiên” đã vội vã gửi bản chỉnh sửa của kịch bản và hợp đồng cho Dương Hành, trên thoả thuận hợp đồng biểu diễn ban đầu, Giải Dương được mời viết một vài đoạn nhạc cho nhân vật thiếu gia.”

Cậu gần như không phải xem xét gì cả, sẵn sàng đảm nhận sáng tác mấy khúc piano.

Cậu nghĩ sẽ nhập đoàn vào cuối tháng 3, việc thu âm Album mới qua năm sẽ bắt đầu ngay, vì thế cậu sẽ không còn nhiều thời gian để viết nhạc cho lắm,cho nên bây giờ phải làm nhanh chóng.

Cừu Hành đứng sau Giải Dương một lúc, quay lưng bước đi.

Tay đánh bàn phím của Giải Dương dừng lại một chút, sau đó tiếp tục.

Sau khi tập trung vào công việc, Giải Dương nhanh chóng quên đi những việc khác, đến khi bắt đầu sửa sang lại bản nhạc thì Cừu Hành đã tắm xong và đang ngồi trên ghế sofa đang xử lý tài liệu.

Giải Dương nhìn thời gian, tắt máy tính đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa tay. Khi cậu bước ra, anh đã đặt máy tính bảng xuống và nói: “Giải Dương, năm tới tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra, em sẽ đi cùng tôi.”

Giọng điệu ra lệnh này lâu rồi mới được nghe lại.

Giải Dương quay đầu nhìn anh, nhưng anh lại cúi đầu xuống, dùng máy tính bảng nói chuyện công việc với ai đó.

Giải Dương đến bên giường và nằm xuống, nhìn sườn mặt chuyên tâm của anh khi làm việc.

Ngày hôm qua sau khi đi tảo mộ về, nắp đường của anh vốn đã mở một nửa, đột nhiên giờ lại có xu hướng đóng lại. Bây giờ anh đột nhiên bảo cậu đi cùng anh đi kiểm tra … Có phải bị lời nói của Cừu Kính Bang với bầu không khí của nghĩa trang ảnh hưởng không?

Giấc mộng hai ngày, chỉ bị hiện thực chọc nhẹ, lập tức tan vỡ.

Giải Dương nhìn Cừu Hành một lúc lâu, kéo chăn bông và nhắm mắt nằm xuống.

Đêm nay, Cừu Hành đi ngủ rất muộn, sau khi đi ngủ, phải một lúc lâu sau anh mới sờ soạng nắm lấy tay cậu, thật lâu sau đó mới xoa nhẹ lên tay của cậu.

Giải Dương nhắm mắt cùng anh cho đến khi anh thả lỏng cơ thể chìm vào giấc ngủ, sau đó mới nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn Cừu Hành một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng nắm lại tay anh.



Trong top những việc khó chịu nhất trong tết nguyên đán, việc phải ngồi tiếp đón họ hàng, chắc chắn xếp trong top ba.

Mùng ba Tết, Lưu gia đột nhiên đến thăm, mười mấy người ngồi trong nhà, vừa lấp đầy không gian nhỏ hẹp.

________________

Cp trong sáng nhất tui từng biết, ngủ chỉ nắm tay ạ =))) nhưng sắp tò te nhau rồi mọi người đợi tầm chục chục… chương nữa là được á, nhanh lắm =)))

Bình luận

Truyện đang đọc