ÔNG XÃ TRỞ VỀ CÓ YÊU CẦU GÌ NÀO

Ngự Cảnh Viên...

Diệp Bạc Hâm biết, Ngự Cảnh Viên là là khu đô thị căn hộ phức hợp cao cấp nổi tiếng, phòng ngự tiên tiến, vào thang máy phải dùng thẻ, chỉ được lên một tầng riêng biệt, mở cửa cần phải có dấu vân tay.

Mô hình mỗi căn hộ một thang máy, có một không mở trên sân thượng.

Cô biết được những điều này, là bởi vì Ngự Cảnh Viên là do Thẩm gia mở ra, lúc trước Thẩm Tư Á còn hỏi cô, có muốn đưa cho cô một căn.

Diệp Bạc Hâm vẫn luôn ở cạnh Tô Uyển, lấy cũng là lãng phí, cho nên không có mua.

Chiếc xe thể thao quân sự dừng ở ngoài khu đô thị, Tập Vị Nam bảo Quý Giản Ninh đem Đặng Viễn đi giải quyết bữa trưa, 4giờ chiều tới đón, nói xong liền kéo Diệp Bạc Hâm đi vào khu đô thị.

Căn hộ trống rỗng, giống như vừa tân trang lại, sắc thái đơn độc, ba phòng một sảnh, vừa xem liền biết là căn hộ đơn.

Diệp Bạc Hâm quay một vòng, kéo các tấm màn của sổ ra, ánh sáng chiếu vào, tăng thêm một tia ấm áp.

“Đây là nhà anh?” Tập Vị Nam nhướn mày, tay anh nắm lấy bệ của sổ, nhìn ra phía xa xa ngoài toà lầu.

Từ tầng 33 nhìn ra, phong cảnh thật đẹp, xứng đáng với danh hiệu căn hộ cao cấp.

Tập Vị Nam mở tủ lạnh, phát hiện bên trong cái gì cũng không có, khuôn mặt bình thản không có biểu cảm gì, thản nhiên đóng lại.

“Không phải.” anh nhíu mày, ánh mắt rơi trên bóng lưng mảnh mai của cô.

Căn hộ này không có ai ở, trong tủ lạnh đương nhiên là không có gì, dụng cụ bếp cũng không mua.

Là anh sơ suất rồi, lúc nãy nên mua một ít đồ ở sưới siêu thị.

Diệp Bạc Hâm cười khíc khích, quay người đối diện với Tập Vị Nam, “Cũng đúng, đều nói làm lính là nghèo nhất, ở đây tấc đất tấc vàng, anh làm sao có khả năng mua được chứ?”

Diệp Bạc Hâm không phải không nhìn thấy tâm tư Tập Vị Nam, chẳng qua là cô nói chuyện vậy thôi, đã biết Tập Vị Nam là quân nhân, còn muốn lấy anh, cô đã không hi vọng Tập Vị Nam có thể nuôi cô.

Nhưng mà... căn hộ này là mượn, hay là thuê?

Đáy mắt Tập Vị Nam loé lên ý cười, nhìn thẳng vào mắt cô, thì ra trong mắt cô, anh là một kẻ nghèo hàn?

Diệp Bạc Hâm bị nhìn da đầu tê cứng, “Làm... làm gì vậy?em không nói sai mà... ”

Tập Vị Nam bước đến bên cạnh cô, học theo cô nắm trên bệ của sổ, nghiêng đầu, ánh mắt như muốn nhìn thấu khuôn mặt cô.

Bầu không khí trong phòng hết sức ám muội, Diệp Bạc Hâm bị anh nhìn đến mặt đỏ tía tai, di chuyển sang bên cạnh, kéo dãn khoảng cách của hai người.

Tập Vị Nam siết chặt cổ tay cô, làn da nóng bỏng dán lên người cô, Diệp Bạc Hâm giống như bị điện giật, cơ thể cứng dờ bị anh kéo vào bên cạnh.

Tập Vị Nam vòng quanh người cô, cằm đặt lên vai cô, nhìn đôi tai đỏ rực của cô, khoé miệng nhếch lên độ cong tuyệt đẹp.

Diệp Bạc Hâm cảm nhận được hơi thở của anh phả lên mặt cô, không biết làm sao, nghĩ tới nụ hôn nóng bỏng đêm đó, mặt cô càng đỏ hơn.

Tập Vị Nam ôm lấy eo của cô, giọng nói trầm ấm dễ nghe, “Đây là phìng tân hôn của chúng ta... là mua, vợ à, anh nuôi nổi em mà.”

Khi gọi vợ anh kéo dài ra, giống giữa người yêu nhau gọi ríu rít, chạm vào trái tim Diệp Bạc Hâm.

Cô có thể giấu mọi người, nhưng lại không lừa được bản thân.

Những năm nay Tập Vị Nam đối với cô rất tốt, tốt không còn gì để nói, cô thừa nhận cô bị cảm động rồi, sợ một ngày nào đó mất đi anh, cho nên mới cùng yêu cầu anh cưới cô.

Anh nuôi nổi em, đây có được tính là câu tỏ tình hay nhất không?

Nhưng mà... phòng tân hôn? còn là mua nữa?

“Anh lấy tiền đâu ra vậy?” Diệp Bạc Hâm mở to hai mắt, nắm lấy cơ hội buông tay anh ra, cô không chú ý rồi, nếu còn không ngăn cản, ai biết được một lúc nữa sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn hay không.

Điểm cẩn thận này của Diệp Bạc Hâm làm sao qua được mắt Tập Vị Nam, anh chuyên về điều tra tội phạm, quan sát tỉ mỉ tinh tế biểu cảm của đối phương.

Diệp Bạc Hâm mặc dù thông minh, nhưng đáng tiếc vẫn non nớt một chút.

“Em cảm thấy bây giờ thích hợp thảo luận về tiền?” Tập Vị Nam không buông tay, ngược lại còn ép cô vào cửa kính.

Bình luận

Truyện đang đọc