ÔNG XÃ TRỞ VỀ CÓ YÊU CẦU GÌ NÀO

Nhưng mà... vị hôn thê của Diệp Bạc Hâm cô phơi bày tin xấu, vì sao Diệp Thanh Vũ lại tức giận?

Cô cũng không cho rằng là chị em thân thiết, thay cô lo lắng, thay cô tức giận.

Diệp Bạc Hâm buông tay, tờ báo rơi trên mặt đất, cô nhấc chân, ngón chân giẫm lên mặt của Hạ Dã Nhuận, khinh thường quay vòng nón chân.

Diệp Thanh Vũ nhìn thấy hành động của cô, trán nhăn lại.

Diệp Bạc Hâm thu biểu cảm của cô vào trong mắt, khoé miệng mỉm cười, “Chị cả... biểu cảm này của chị, sẽ khiến tôi cảm thấy chị đang đau lòng đấy.”

Diệp Thanh Vũ sững sờ một lúc, thoáng chốc liền phẫn nộ, “Cô đang nói bậy gì vậy chứ?”

Diệp Bạc Hâm đứng lên, ý cười trên mặt càng nổi bật, “Chị kích động như vậy, là trúng tim đen rồi đúng không?”

Hai chị em chiều cao xấp xỉ nhau, nhưng Diệp Thanh Vũ thẹn quá hoá giận, khí thế bị Diệp Bạc Hâm nghiền ép xuống.

Diệp Thanh Vũ bị bức bách lùi sau hai bước, Diệp Bạc Hâm tiến gần bộ dạng nhếch nhác bị đẩy lùi của cô.

“Đến vị hôn phu của bản thân còn trói không được, cô còn dám ở trong nhà ngang ngược, mềm nắn rắn buông, có bản lĩnh cô đi cấu xé người thứ ba kia đi.” Diệp Thanh Vũ nghiến răng, tức giận đến phát run.

Diệp Bạc Hâm mỉm cười, chị cả cô bình thường trầm tĩnh lạnh lùng, cho dù cô kích thích quá mức, Diệp Thanh Vũ cũng sẽ không mất đi lạnh lùng, nhưng mà đối diện với Hạ Dã Nhuận, cô liền không khống chế được háo hức của bản thân.

Bắt đầu từ lúc nào, cô phát hiện Diệp Thanh Vũ cũng thích Hạ Dã Nhuận, đúng thật buồn cười.

Ba người là thanh mai trúc mã, nhưng cô đều không phát hiện ra tâm tư của Diệp Thanh Vũ, là Diệp Thanh Vũ quá kín đáo, hay là do tình cảm cô không nhanh nhạy?

Diệp Bạc Hâm nhún vai, cười không khép lại được, “Làm sao đây, tôi cùng mẹ tôi cùng một tính cách, cái gì cũng được, chỉ là sẽ không cấu xé tiểu tam, tránh khỏi mất danh giá, nếu không... có một số người làm sao bước vào được gia phả Diệp gia chứ?”

Lúc trước cô luôn không hiểu vì sao không tranh giành, liền đem chồng mình dâng cho người khác.

Sau khi trải qua sự việc của Hạ Dã Nhuận, cô mới tự mình hiểu rõ, Tô Uyển là người kiêu ngạo như vậy, không phải cô tranh không được, mà là không đáng để tranh, vì một người đàn ông lạc lối mà mất đi danh giá.

“Diệp Bạc Hâm!cô còn nói một câu, tôi liền xé rách miệng cô.” Hạ Băng nghe thấy tiếng cãi nhau dưới lầu, mở cửa nghe thấy Diệp Bạc Hâm châm biếm, tức giận lao xuống lầu.

Bọn họ hai mẹ con, họ không tin đấu không được con gái dưới tay người đàn bà thất bại kia.

Diệp Bạc Hâm khoé miệng co rút, Hạ Băng này, trà trộn vào xã hội thượng lưu mười mấy năm rồi, vẫn không học được dáng điệu của người phụ nữ cao quý.

Liền giống như bộ dạng đứa trẻ tức giận, chẳng trách ông già kia không bao giờ đưa bà ta tham dự tiệc, căn bản là chịu đựng không được.

Diệp Bạc Hâm đứng nguyên chỗ cũ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hạ Băng hung dữ kia.

Diệp Thanh Vũ dẫn Hạ Băng tới bên cạnh, trầm giọng gọi một tiếng mẹ.

Diệp Bạc Hâm cười giễu cợt, nâng mắt nhìn hướng chị cả biết điều kia, tình ý sâu xa nói: “Chị cả, thích thì theo đuổi đi, không có gì phải xấu hổ cả, nước dinh dưỡng không để chảy sang ruộng người ngoài, càng được lợi cho người thứ ba, còn không bằng cho chị trèo lên.”

“Dù sao thì tôi cũng không có khả năng thành công, nhân tài như Hạ Dã Nhuận, tôi cũng với cao không tới.”

Một câu này của Diệp Bạc Hâm làm Diệp Thanh Vũ nôn đủ tàn nhẫn, cô vẫn luôn cho rằng bản thân giấu diếm rất tốt, không ngờ Diệp Bạc Hâm đã sớm phát hiện ra rồi.

Diệp Bạc Hâm cô làm thành cái gì, vai hề nhảy nhót sao?

Nhìn cô lén lút thích em rể của mình, nhìn thấy mà không với tới được, cô vui như vậy sao?

Hơn nữa cô ta còn ở trước mặt mẹ cô nói ra, sợ trên dưới không loạn sao?

Đương nhiên, Hạ Băng bị Diệp Bạc Hâm dắt mũi đi, đem mũi nhọn quay về phía Diệp Thanh Vũ.

“Thanh Vũ, cô ta nói lời này có ý gì? cô ta kêu con trèo lên đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc