ÔNG XÃ TRỞ VỀ CÓ YÊU CẦU GÌ NÀO

Gần mười giờ tối, đã quá giờ tắt đèn, Ưng Hy bị Đặng Viễn gọi đến văn phòng Đội trưởng. Trên đường đi cô gặng hỏi Đặng Viễn mà vẻ mặt cậu ta kỳ quặc, chối đây đẩy, bảo đến đấy khắc biết, nhắc cô nên chuẩn bị kỹ tâm lý.

Ưng Hy biết hôm nay Đội trưởng trở về. Hiện tại những chuyện lớn trong đội đa phần đều giao cho Đội phó xử lý, chẳng bao lâu nữa, Đội trưởng sẽ rời cương vị công tác.

Cô không hiểu có chuyện gì mà Đội trưởng lại gấp gáp gọi mình lúc đã tắt đèn.

Thực ra Đặng Viễn cũng không rõ có chuyện gì. Anh xử lý giấy tờ xong, định rời văn phòng thì Đội trưởng và Đội phó bước vào, theo sau là hai đồng chí nữ.

Lúc chạm mặt, Đặng Viễn ngớ người.

Một trong hai người họ chẳng phải vợ của Đội trưởng đó ư?

Cậu chàng toan chào, thì Đội trưởng sai đi gọi Ưng Hy, ngắt ngang câu “Chị dâu” đã lên tới miệng.

Vẻ mặt Đội trưởng không vui vẻ cho lắm, làm cậu ta không dám hỏi nhiều.

Tập Vị Nam ngồi sau bàn làm việc, mặt mày lạnh tanh, ngón tay kẹp bút máy xoay tròn, ánh mắt nhìn ra ngoài hành lang.

Tiêu Thuần lập cập đứng cạnh bên, trán rươm rướm mồ hôi. Rõ ràng anh ta lớn hơn Tập Vị Nam mấy tuổi, mà trước mặt Tập Vị Nam lại không khác gì một tân binh thiếu hiểu biết, thấp thỏm chờ nghe lãnh đạo phê bình.

Len lét liếc nhìn Tập Vị Nam, thấy ánh mắt anh thâm trầm, chiếc bút giữa những ngón tay xoay mỗi lúc một nhanh, con tim anh như sa xuống vực sâu.

Thẩm Tư Á và Diệp Bạc Hâm đứng ở bên kia, đối diện Tiêu Thuần. Diệp Bạc Hâm hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Thẩm Tư Á thì hồn nhiên ngẩng đầu nhìn ngắm người đàn ông toàn thân toát ra uy quyền, ngồi phía sau bàn làm việc.

Thấy người này quen thế, hình như từng gặp ở đâu đó.

Theo lý mà nói, đường đường một đấng trai đẹp thế này, đáng lẽ chỉ một cái nhìn là không bao giờ quên được mới đúng, tại sao không nhớ nổi nhỉ.

“Báo cáo!” Ưng Hy đứng ngoài cửa, thấy hai người phụ nữ đứng quay lưng về mình, tức thì chau mày.

Tập Vị Nam không lập tức lên tiếng, ánh mắt vẫn xa xôi hướng vào màn đêm, lướt qua Ưng Hy, đôi mắt đen khiến tim cô thót chặt lại.

Không khí trong văn phòng vô cùng khác lạ. Ưng Hy vẫn kiên trì thế đứng chào kiểu nhà binh. Rất lâu sau, Tập Vị Nam mới chậm rãi thu lại ánh mắt, giọng trầm trầm vang lên: “Vào đi!”

Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu nhìn Ưng Hy, ánh mắt ẩn chứa áy náy.

Mong Ưng Hy không bị liên lụy.

Ưng Hy bắt gặp ánh mắt của cô, hơi thở thoáng chốc nghẹt lại, đoạn quay sang nhìn Tiêu Thuần đứng phía bên kia.

Tiêu Thuần than khổ thấu trời, bụng bảo dạ, thằng ranh con Lục Khánh hại đời anh mất rồi, mang đến cái của nợ phá phách này. Phòng Đội trưởng mà nó dám vô tư trèo vào?

Vô kỷ luật, vô tổ chức, ở bên ngoài cũng ghép vào tội tự tiện đột nhập nhà dân, phạm pháp chẳng chơi.

Tiêu Thuần đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra tối nay kể lại một lượt với Ưng Hy. Quân dưới trướng cô gây đại họa rồi, bị Đội trưởng bắt được. Mặt mày Ưng Hy xây xẩm, bao năm làm lính, chưa một lần chứng kiến kẻ nào gan tày trời đến thế.

Bên này, Thẩm Tư Á len lén giật tay áo của Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm liếc nhìn cô ả.

Thẩm Tư Á thì thào: “Cậu có thấy Đội trưởng rất quen không? Như gặp ở đâu rồi ấy?”

Diệp Bạc Hâm nghe mí mắt giần giật, cụp mi xuống, bảo: “Câu này nghe giống như Giả Bảo Ngọc nói lần đầu gặp Lâm muội muội thì phải? Em gái này nhìn quen quen, như thể đã gặp ở đâu rồi ấy?”

Cô không muốn vào lúc này thú thực với Thẩm Tư Á. Tập Vị Nam gọi Ưng Hy và Tiêu Thuần đến, chắc muốn xử lý theo việc công. Phải phạt thế nào thì cứ thế mà làm, sẽ không vì tình riêng giữa hai người mà dễ dàng bỏ qua.

Đây mới là Tập Vị Nam mà cô quen biết. Trong công việc tuyệt đối nghiêm khắc, lúc nào cũng lạnh lùng, lý trí.

Nếu Thẩm Tư Á biết được thân phận của anh, thể nào cũng trầm trồ lên khiến ai nấy đều hay. Lúc ấy người khó xử là anh. Đến nước này rồi, màviệc đầu tiên cô cân nhắc vẫn là không muốn mang thêmphiền phức cho anh.

Lâm muội muội? Gã đàn ông mặt lạnh như tiền đối diện á? Thẩm Tư Á buồn cười quá, cùi trỏ hích ngang hông Diệp Bạc Hâm: “Lúc này rồi còn có tâm trạng đùa, vái cô luôn đấy.”

Mới rồi bị hông đập xuống sàn, vốn đã đau, giờ bị Thẩm Tư Á hích đúng vết thương cũ, Diệp Bạc Hâm đau nhăn nhó. Lưng ưỡn thẳng, cắn răng nói: “Khách sáo!”

Ưng Hy nghe xong chuyện Tiêu Thuần kể, mặt sa sầm, lại thêm vẻ lạnh tanh của Tập Vị Nam.

Ít nhiều gì cô cũng hiểu Tập Vị Nam, bây giờ là để cô tự mình xử lý.

Đang cân nhắc, chợt nghe hai người đứng cạnh thì thà thì thầm gì đó, Ưng Hy càng bạu mặt.

Cô có nên khen ngợi hai kẻ này tâm thế vững vàng, lúc này rồi mà còn cười được?

Tuyệt nhiên không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Diệp Bạc Hâm! Cô không ở phòng ngủ, mò đến khu của Thủ trưởng làm gì?”

Ưng Hy bất thình lình lù lù trước mặt, làm Thẩm Tư Á giật nảy người.

Cô nàng vốn không ưa vị sĩ quan huấn luyện mặt lạnh này. Chị ta thường xuyên giáo huấn mình đã chả kể, lại còn chửi bới sa sả.

“Báo cáo Đại đội trưởng, cô ấy đến tìm tôi.” Thẩm Tư Á hùng hồn lườm nguýt lại.

Ưng Hy cười gằn: “Hỏi đến cô chưa?”

“Tôi...” Chết tiệt, lại là cái kiểu cười phát hờn ấy.

Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu: “Thưa Đại đội trưởng, trong thời gian nghỉ ngơi không ai cấm sang khu của Thủ trưởng. Tôi cũng không làm chuyện gì xấu xa. Tôi đến thăm bạn. Bọn họ cũng không cản tôi lại.”

“Thăm bạn?” Ưng Hy chắp tay sau lưng, cười khẩy: “Đừng nói với tôi, Đội trưởng là bạn mà cô nhắc nhé.”

“Thẩm Tư Á, còn cô? Tắt đèn rồi không ở trong phòng, thậm thà thậm thụt ở sân sau làm gì?”

Thẩm Tư Á chẹp miệng: “Tôi có thậm thà thậm thụt đâu? Chẳng qua tôi đi dạo sau giờ cơm đấy chứ, mà tôi không phải phạm nhận, quyền gì can dự vào tự do của tôi?”

Bị bắt tại trận còn già mồm, Ưng Hy không biết phải nói cô ta ngu xuẩn hay đơn thuần nữa. Ở đây có là người dễ bị lừa không, ngoan ngoãn nhận lỗi mới là cách tốt nhất.

Tiếc là cô ả không hiểu...

Ưng Hy phì cười: “Đi dạo sau giờ cơm cơ đấy, dạo kiểu gì mà đến tận phòng của Thủ trưởng?”

Vẫn không nói ra được, Thẩm Tư Á liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, thấy cô đang nhìn chăm chăm vị Thủ trưởng từ đầu chí cuối chưa nói câu gì.

Sao cô thấy cái ánh mắt ấy lạ thế nhỉ, không nói được là cảm giác gì.

Diệp Bạc Hâm chăm chú nhìn Tập Vị Nam, ánh mắt anh nặng nề, lúc này cũng nhìn lại mình.

Xem ra người đàn ông này giận thật rồi, bằng không đã chẳng đến nỗi anh làm ầm ĩ lên cho mọi người biết hết thế này.

Diệp Bạc Hâm thấy hơi đau đầu, bụng bảo dạ hay là nhắc lại câu chuyện đã nói lúc trên lầu với Tập Vị Nam, tuy dở ẹc nhưng còn hơn khai Thẩm Tư Á ra.

Còn Thẩm Tư Á bên này lại sợ liên lụy Diệp Bạc Hâm, thôi dù sao cô cũng chẳng phải quân nhân, không sợ Ưng Hy phạt, cùng lắm thì về trước thời hạn.

Thẩm Tư Á ngẩng đầu, cười khiêu khích: “Cô vênh váo cái nỗi gì, chẳng qua thấy tôi ngứa mắt chứ gì? Tôi nói cho mà biết, chuyện hôm nay không liên quan gì đến Diệp Bạc Hâm, tất cả là do tôi nài nỉ. Ai bảo sếp mấy người nổi tiếng mà còn làm ra vẻ bí mật...”

Diệp Bạc Hâm chau mày, nói toát lời cô: “Báo cáo Đại đội trưởng, hôm nay chúng tôi ra ngoài quên chìa khóa. Như Đại đội trưởng đã nói, thân là Đặc chủng binh, trong bất kì tình huống nào cũng phải bình thản đối mặt hiểm nguy, học cách tự cứu mình, không thể để tính mạng gửi gắm ở người khác. Chúng tôi không muốn làm phiền mọi người, nên tự mình trèo tường vào. Không ngờ do trời tối, lần đầu tiên thực hiện động tác khó, phấn khích quá độ, nên trèo vào nhầm phòng.”

Diệp Bạc Hâm nói bằng vẻ nghiêm túc. Ưng Hy á khẩu, sao cô không nhận ra trình độ điêu ngoa của con bé này lại hùng hồn đến độ đáng hờn thế này nhỉ.

Tiêu Thuần buồn cười lắm nhưng đành bấm bụng nhịn, mặt phình lên đỏ gay.

Tầng hai với tầng bốn cách nhau hẳn một cái tầng ba, mà nó dám tự tin bốc phét không sợ cắn phải lưỡi. Nhưng cũng hiếm đứa dám cứng với Đội trưởng, Ưng Hy lần này giẵm phải mìn rồi, gặp phải một đứa cấp dưới trước mặt một kiểu, sau lưng lại kiểu khác, thật tội lỗi, tội lỗi.

Tập Vị Nam không biết lôi từ đâu ra chiếc máy ảnh của Thẩm Tư Á, bộp một cái vất xuống bàn. Tất cả ánh nhìn đều dồn vào đó.

Diệp Bạc Hâm co giật mí mắt. Máy ảnh là do Thẩm Tư Á đeo vào cổ cô, dặn cô cố chụp thật nhiều kiểu chính diện. Rốt cuộc Tập Vị Nam chỉ bằng một đòn đã hạ gục cô nằm bẹp dưới đất. Máy ảnh cũng theo đà trượt xuống. Lúc đi, cô quên béng mất việc này, xem ra sau đó anh bắt gặp trên sàn.

Tập Vị Nam mặt không biểu cảm, cái uy của người từng trải qua bôn ba thăng trầm khiến người ta khó thở. Nói ra cũng lạ, kể cả người lớn tuổi hơn Tập Vị Nam đứng trước mặt anh, cũng cảm thấy ngột ngạt, gò bó bất an, chỉ sợ sơ suất, song Diệp Bạc Hâm lại không sợ anh, ánh mắt thản nhiên đối diện.

“Á á mẹ kiếp, máy ảnh của tôi.” Thẩm Tư Á thất kinh, trong đấy toàn là những của quý hiếm cô chụp được trong nửa tháng qua. Bị vỡ ra đấy thì về báo cáo kiểu gì, Chủ biên sẽ lột da cô là cái chắc.

“E hèm...” Tiêu Thuần nhịn hết nổi, mượn cớ hắng giọng để che giấu cái cười bên khóe môi.

Thẩm Tư Á toan lao đến giật máy ảnh, Ưng Hy quát: “Làm cái gì, ai cho cô động đậy?”

Thẩm Tư Á trề môi, thực ra chả cần phải tra hỏi nữa, xem máy ảnh xong, lại liên hệ với những gì Thẩm Tư Á nói vừa, những kẻ có mặt ở đây đều là người tinh nhanh, đoán được Thẩm Tư Á mắc bệnh nghề nghiệp muốn chụp trộm Đội trưởng.

Dù Tập Vị Nam không biết rõ thân phận của Thẩm Tư Á, nhưng Ưng Hy rèn quân có phương pháp, tuyệt đối không cho phép kẻ bất trị vô tổ chức vô kỷ luật xuất hiện trong đội hình. Mà Diệp Bạc Hâm nói đây là bạn mình. Cũng mặc quân phục nhưng lại không phải quân nhân. Tính cách này xem ra khá là giống cô ấy, nhưng cô có vẻ biết nặng nhẹ, biết điều tiết cảm xúc hơn.

Tập Vị Nam để Ưng Hy tự mình giải quyết. Việc này nói to thì to, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Bây giờ rõ ràng cả rồi, đối tượng lại là sếp sòng, Ưng Hy hơi khó xử, trầm ngâm thoáng chốc, cô quyết định phạt Diệp Bạc Hâm viết kiểm điểm năm nghìn chữ. Ngay tối nay thực hiện trườn bò vác nặng hai mươi vòng, nhốt trong phòng tối hai ngày, tự mình hối cải.

Tiêu Thuần hốt hoảng ngẩng phắt đầu, đoạn nhìn sang Tập Vị Nam. Phạt kiểu đấy hiển nhiên quá nặng. Bắt một cô gái trườn bò vác nặng hai mươi vòng, e là mai cánh tay không nhấc lên nổi.

Nhốt trong phòng tối là bài tập bắt buộc của Đặc chủng binh. Mục đích là để tra tấn tù binh. Con người ngồi quá lâu trong phòng kín, không một tiếng động, không biết rõ thời gian thay đổi, xung quanh là bóng đêm. Không ít người mắc bệnh tâm lý sau tập huấn, thường ảo tưởng nghe thấy tiếng động, hoặc ảo giác. Quân địch thường sử dụng chiến thuật này để cậy mồm tù binh. Bởi sức chịu đựng của tâm lý con người chỉ có giới hạn, cơn đói không hành chết được anh, nhưng sự cô độc có thể khiến người ta phát điên.

Tập Vị Nam nhíu mày, anh khua chiếng gõ trống gọi mọi người đến đây, không thật sự muốn phạt cô, mục đích chỉ muốn cho cô ra về.

Quyết định của Ưng Hy khiến anh không hài lòng. Chiếc bút đang xoay khựng lại, anh ngẩng đàu, đôi mắt đen đăm đăm nhìn Ưng Hy.

Đầu lưỡi ranh mãnh khiêu khích: “Diệp Bạc Hâm? Nếu tôi nhớ không nhầm, danh sách binh đoàn nữ không có cái tên này, Ưng Hy, cô giải thích xem?”

Bình luận

Truyện đang đọc