ÔNG XÃ TRỞ VỀ CÓ YÊU CẦU GÌ NÀO

Diệp Bạc Hâm chống cằm, khuỷu tay trắng nõn tinh tế chống trên tay vịn của ghế, cả người lười biếng dựa vào sau ghế. Nghe thấy lời nói của Diệp Thiên Dịch bảo vệ cô, cô nhướn mày, ngón tay nhịp nhịp trên bàn.

Không uổng công thương yêu đứa nhỏ này, bây giờ còn biết vừa tông bốc vừa tổn thương người khác rồi.

Tập đoàn Diệp Thị là tử huyệt của Diệp Viễn Đông, ông vì tập đoàn Diệp Thị dốc hết tâm huyết, đem hôn nhân chôn vào đó, đến giờ cũng không để con cái tiếp quản, Diệp Thiên Dịch khiêu khích nói Tập đoàn Diệp Thị là tập đoàn tồi tệ, chắc chắn là phủ định toàn bộ công sức của ông.

Diệp Viễn Đông đập một tay lên bàn, cả người nghiêng về phía trước, giọng nói trầm mạnh vang dội, “Tiểu tử thối, ai dạy con nói lời vô lại như vậy? Tập đoàn Diệp Thị có tồi tệ thế nào cũng mang họ Diệp, tập đoàn Tô Thị có tốt cũng không phải của con, con đừng quên bản thân mang họ Diệp, tương lai tập đoàn Diệp Thị cũng không phải đến tiếp quản sao?”

Diệp Thiên Dịch coi trời bằng vung vốn quen rồi, căn bản không bị Diệp Viễn Đông doạ tới, cậu học theo Diệp Bạc Hâm, cà lơ phất phơ dựa vào lưng ghế, “Con mới không thèm.”

Đừng cho rằng cậu cái gì cũng không biết, tập đoàn Diệp Thị ngày nay không giống như xưa, bây giờ bước đi gian khó, cục diện rối tâm này, ai nguyện ý thu dọn chỉnh lý.

Chí hướng cậu không ở đây, kinh doanh gì đó, vẫn là để cho mẹ cậu và chị cậu đi.

Diệp Thiên Dịch đôi mắt quay tròn, dừng lại trên người Diệp Bạc Hâm, nhìn dáng vẻ chị cậu trong lòng đã có dự tính, quả nhiên đạo hạnh của cậu còn kém lắm, một lời không phục liền tức giận.

Diệp Thiên Dịch chọc lấy Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu, hắng giọng, ánh mắt mỉm cười trực tiếp nhìn Diệp Viễn Đông thở gấp, “Lão già, tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của ông, tôi chỉ là đem quyết định nói cho ông biết.”

Diệp Viễn Đông tức giận đến mức run rẩy, nghe lời nói này, làm gì có khuê nữ nào xưng hô lão già bao giờ.

Còn quyết định? Diệp Thị đang nằm trong tay ông, từ lúc nào đrén lượt con bé này quyết định chứ?

Không áp chế nhuệ khí của cô, cho rằng Diệp Viễn Đông ông là quả hồng dễ nhào nặn sao, ông không tin đấu không lại nha đầu cô nhãi ranh này?

“Chỉ cần Diệp Thị còn do ta làm chủ, con không bỏ tính cách xấu xa đó đi, con mãi mài đừng mong bước vào Diệp Thị.” lời này của Diệp Viễn Đông vang vọng có lực, quay mũi nhọn hướng Diệp Thiên Dịch, “Còn con, tiểu tử thối, con đừng tưởng Diệp Thị là con muốn dễ như trở bàn tay, con còn hồ đồ như vậy, lão già ta một cắt cũng không để lại cho con.”

Hai chị em họ trêu chọc Diệp Viễn Đông phát hoả, người vui nhất là Hạ Băng.

Cô vốn dĩ còn lo lắng Diệp Viễn Đông để Diệp Bạc Hâm vào công ty, đến lúc đó Diệp Bạc Hâm trở thành người nắm giữ công ty, Diệp Thanh Vũ rơi vào chỗ nào tốt chứ.

Hai chị em họ làm điều này, sớm muộn gì cũng lấy hết sự kiên nhẫn Diệp Viễn Đông, bản lĩnh của Thanh Vũ mọi người ai cũng nhìn thấy, Diệp Thị giao vào trong tay Thanh Vũ mới là sự lụa chọn khôn khéo nhất.

Hạ Băng bị Diệp Thiên Dịch chặn họng ngoan ngoãn ngồi xem, không tham gia cuộc tranh cãi cỉa bọn họ, Diệp Viễn Đông bị chọc tức đến không thể thở được, cô liền bưng tới một cốc trà, vỗ vỗ lưng cho ông thông khí.

Diệp Bạc Hâm để lộ nụ cười bí hiểm, “Lão già, lời nói dừng nói kiêu căng như vậy.”

Diệp Bạc Hâm quay người, lúc đi qua bên cạnh Diệp Thanh Vũ, cô cười khiêu khích,

“Chị cả, xem kịch đủ chưa?hay là hãy qua ngồi một chút đi? kịch hay mới bắt đầu thôi, tin tôi đi, nhất định sẽ làm chị hài lòng.”

Diệp Bạc Hâm từ trong túi tìm được thứ muốn tìm, quay người trở về bên cạnh bàn ăn, đi thẳng tới chỗ Diệp Viễn Đông.

Diệp Thiên Dịch vươn cổ nhìn chằm chằm vào vật trong tay cô, trong mât loé lếnanh sáng tò mò, “Chị, Trong tay chị cầm thứ gì vậy?”

Diệp Viễn Đông nhíu mày, trong lòng loé lên dự cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ nha đầu này còn có nước cờ cuối?

Diệp Bạc Hâm liếc nhìn Diệp Thiên Dịch, hận không thể đem cậu đá ra ngoài cổng, đốn mạt thành sự thì ít hỏng chuyện thì có thừa, hôm nay còn dám tiết lộ nội tình, cô chắc chắn sẽ lột xương cậu ra.

Bình luận

Truyện đang đọc