ÔNG XÃ TRỞ VỀ CÓ YÊU CẦU GÌ NÀO

Hạ Băng hung dữ trợn mắt nhìn hai chị em, hận không thể ăn luôn hai người, nhưng ngại Diệp Viễn Đông đang ở đây không tiện hành động.

Nhất định là kiếp trước cô đào mộ tổ tiên bọn họ, kiếp này bọn họ mới đến cùng cô tính sổ.

Diệp Thanh Vũ thay một chiếc đầm trắng, sắc mặt trắng bệch, cúi thấp đầu ăn cơm.

Trước đây, cô tuyệt đối không bao giờ buông bỏ cơ hội chế nhạo Diệp Bạc Hâm.

Nhưng vừa lúc nãy, tâm tư cô thích Hạ Dã Nhuận bị Diệp Bạc Hâm vạch trần, chuyện nhục nhã hổ thẹn khó xử này, giống như lúc còn nhỏ làm bài kiểm tra, thành tích học tập xuất sắc như cô, kiểm tra được 0 điểm, cô giáo ở trước mặt cả lớp phê bình cô.

Cô hận không tìm ra chỗ nào để chui xuống.

Diệp Thiên Dịch vẫn dính sát vào bên cạnh Diệp Bạc Hâm, líu ríu nói không ngừng, từ việc cậu trốn học đến chuyện con gái, không phân biệt việc lớn việc nhỏ.

Diệp Thanh Vũ bực bội nhìn hai chị em họ, nặng nề đặt bát cơm xuống, nói với Diệp Viễn Đông: “Bố, con ăn xong rồi, bố từ từ ăn.”

Diệp Bạc Hâm liếc nhìn cô ta, cầm lấy khăn giấy bên cạnh bàn lau lau miệng, chậm rãi mở miệng, “Chị cả, chị đợi một chút, tôi có chuyện muốn thông báo.”

Diệp Thanh Vũ tâm trạng không tốt, không muốn tranh luận với cô, nâng chân bước lên lầu.

Diệp Thiên Dịch chớp chớp mắt, vắt chéo hai chân, không có ý tốt liếc nhìn Diệp Viễn Đông, nhìn thế nào cũng giống như cười trên nỗi đau của người khác.

“Lão già, ông sắp xếp một chút, tôi muốn vào tập đoàn Diệp Thị làm việc, yêu cầu không cao, tuỳ tiện làm một giám đốc gì đó.” Diệp Bạc Hâm không tin Diệp Thanh Vũ nghe câu này lại còn có thể dửng dưng.

Không đợi Diệp Viễn Đông nói lời nào, Hạ Băng đã thầm thì, “Diệp Bạc Hâm, não cô không có vấn đề gì chứ, cô ở nhà náo loạn cũng thôi đi, còn chê chưa đủ xấu mặt, còn không biết xấu hổ đến công ty sao? cô cái gì cũng không biết, đến công ty làm gì chứ, tới ăn cơm sao?”

Sắc mặt Hạ Băng đều xanh lên, cô lén lút nhìn sắc mặt Diệp Viễn Đông, sợ rằng trong lòng Diệp Viễn Đông đồng ý rồi.

Tập đoàn Diệp Thị vẫn luôn do Thanh Vũ hô trợ quản lý, nếu như Diệp Bạc Hâm cũng vào làm việc, còn có việc gì cho Thanh Vũ, đến lúc đó Diệp Bạc Hâm đem quyền quản lý giao cho Diệp Bạc Hâm, không phải Thanh Vũ làm của hồi môn cho bọn họ rồi sao?

Dựa vào cái gì Thanh Vũ sống chết làm việc mệt mỏi, Diệp Bạc Hâm cô một câu liền muốn nhồi không hưởng lợi chứ, trên trời dưới đất làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?

Diệp Bạc Hâm bị la, Diệp Thiên Dịch không ngồi yên được, cậu kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt sắc bén liếc về hướng Hạ Băng, cười châm biếm, “Làm sao? có một số người không biết rõ thân phận của bản thân rồi, trong nhà từ lúc nào tới lượt bà nói xen vào, cướp chồng của người ta, bây giờ đến công ty cũng muốn cướp sao?”

Diệp Thiên Dịch và Diệp Bạc Hâm là cùng một loại người, là người không để người khác vào mắt, lời nói cay nghiệt đến tận xương tuỷ, Hạ Băng bị cậu nói liền thẹn quá hoá giận.

Chị em bọn họ tận lực cầm dao đâm vào tim cô, cô ghét nhất là người khác gọi cô là người thứ ba, nhưng tại sao hai đứa súc sinh này lại lúc nào cũng khăng khăng rắc muối vào vết thương của cô, khiến cho cô muốn quên đi nỗi ô nhục này cũng không được.

“Chị tôi muốn vào công ty của nhà mình, bà dựa vào cái gì mà phản đối, bà có tư cách nào phản đối?”

Diệp Bạc Hâm cười nhẹ nhàng nhìn sắc mặt của Hạ Băng từ màu đỏ chuyển sang màu trắng, quay đầu nhìn Diệp Viễn Đông, Diệp Viễn Đông phản ứng cũng không lớn.

Ông bỏ đôi đũa trong tay xuống, nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế, khí phách bình tĩnh của hương gia liền hiện ra.

“Nếu như con thật lòng muốn vào công ty học hỏi, bố không ngăn cản, nhưng nếu như con vì hờn giỗi chúng ta, bố chỉ có thể nói con quá non nớt rồi.Thương trường như chiến trường, không phải như ở nhà, dưới Diệp Thị chúng ta là bát cơm của mấy ngàn nhân viên, một khi quyết định sai, sẽ tạo ra rất nhiều hậu quả, tin rằng không cần bố nói, con đều hiểu rõ.”

Diệp Thiên Dịch cười giễu cợt, xắn tay áo lên, chống tay lên hông, “Ai yêu thích công ty tồi tệ của ông, mẹ tôi trăm phương ngàn kế bảo chị tôi vào tập đoàn Tô Thị, chị tôi đều không để ý, vào Diệp Thị ông là nể mặt ông lắm rồi, ông còn lưỡng lự, đúng là không biết phân biệt.”

Bình luận

Truyện đang đọc