ÔNG XÃ TRỞ VỀ CÓ YÊU CẦU GÌ NÀO

Diệp Bạc Hâm không tự nhiên vuốt ve mái tóc bên tai, hai má đỏ ửng, “Cái gì mà lừa tình chứ, đừng có nói khó nghe như vậy chứ, đây là đôi bên tình nguyện, hơn nữa người uống say là tớ, anh ấy không có uống rượu.”

Còn về cho uống thuốc mê gì, vậy phải đi hỏi Tập Vị Nam rồi.

“Cậu còn dám nói?chuyện hôn nhân há có thể chơi đùa được sao, cậu... cậu thật làm tớ tức chết mà.”

Thẩm Tư Á cảm thấy choáng váng đầu óc, ngực không thở nổi, xiêu vẹo ngồi xuống sô pha, hai má phập phồng.

Diệp Bạc Hâm vô cùng gan dạ, không phục guản giáo, cô hiểu biết, nhưng không ngờ tới cô vậy mà tuỳ tiện đem mình gả đi, điều này có thể đem ra đùa sao?

Đừng nói tới chuyện khác, hoàn cảnh gia đình anh ta thế nào 、nhân phẩm ra sao 、đóng quân ở đâu, cô đều không biết, cứ thế mà đem bản thân mình bán đi.

Không phải là tờ giấy thôi sao, Diệp Bạc Hâm thật không cảm thấy có chuyện gì to tát, nhưng cô tự biết đuối lí, di chuyển tới bên cạnh Thẩm Tư Á, cà cà tay của cô.

“Được rồi, cậu đừng như vậy nữa, tớ biết cậu lo lắng điều gì, nhưng tớ bảo đảm với cậu, Tập Vị Nam tuyệt đối là người tốt, tớ sẽ không chịu thiệt đâu.Coi như cậu không tin tớ, cũng nên tin vào tố chất của quân nhân quốc gia chứ.Anh ấy là quân nhân, chỉ dựa vào điều này, nhân phẩm của anh ấy chắc chắn không tệ đâu.”

Thẩm Tư Á ghét bỏ mở tay cô ra, liếc cô một cái, chế nhạo, “Quân nhân?doanh trại nào vậy, đóng quân ở đâu?”

Diệp Bạc Hâm choáng váng, vì sao lúc đầu cô Không hỏi Tập Vị Nam về gia thế chứ?

Thẩm Tư Á nhìn thấy bộ dạng của cô, nhịn không được bùng nổ, “Người quân nhân chân chính nào lại không nói một lời liền đem giấy chứng nhận chiếm rồi? anh ta không đưa cậu đi gặp người nhà anh ta đúng không?”

“Anh ấy bận...”

“Bận?" Thẩm Tư Á giống như nghe được một câu hài hước nhất, “Vậy còn nhà, xe thì sao? đều mua hết chưa?”

Diệp Bạc Hâm nhìn cô không nói được lời nào, “Cậu đừng có nghĩ như vậy, nhà xe tớ đều có...”

“Ồ, vậy ý của cậu là, cậu vẫn định nuôi anh ta sao? tiểu mặt trắng không nuôi, cậu ăn no rửng mỡ đi nuôi tiểu mặt đen?”

“Cái gì mà mặt đen chứ?” Diệp Bạc Hâm sững sờ không vặn vẹo được.

“Làm lính sẽ biến thành đen đó chị cả.”

Diệp Bạc Hâm sững sờ một lúc, trong đầu hiện lên chân dung của Tập Vị Nam, “Hi hi” bật cười, thực sự mà nói, Tập Vị Nam cũng đen thật.

Thẩm Tư Á vẫn cằn nhằn, “Cứ cho là nhân phẩm tốt, còn tiền lương của anh ta một thámg là bao nhiêu, làm sao nuôi gia đình? đúng, Diệp nhị tiểu thư cậu có tiền, cậu có thể không để ý, nhưng cậu có nghĩ tới, anh ta không ở nhà suốt cả năm, cậu định sống thủ tiết sao?”

Á...

Diệp Bạc Hâm thật không nghĩ nhiều như vậy.Á

“Tớ có công việc của tớ, rất là bận, cũng không phải là người phụ nữ dựa vào đàn ông, anh ấy không ở nhà, mình vui vẻ hưởng thụ.”

Đây là lời từ đáy lòng của Diệp Bạc Hâm, mà cô thật sự rất bận, bận viết kịch bản, bận dối phó với mẹ cô, bận tìm những tắc rối của Diệp Lão đầu, gần đây còn dự định tham gia vào tập đoàn Diệp Thị, đến trước mặt những người nào đó ấm ức đi.

“Được!Cậu có tiền đồ.” Thẩm Tư Á chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhì cô, vành mắt dần dần đỏ lên.

Diệp Bạc Hâm cau mày, nắm lấy vai cô, “Tư Á, cậu đừng như vậy, không đáng ngại, sau này tớ đều nghe theo cậu.”

Thẩm Tư Á lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cậu nói đấy, cậu còn dám lừa tớ, chúng ta tuyệt giao.”

Trong chuyện tình cảm của Diệp Bạc Hâm và Hạ Dã Nhuận, tinh thần và sức lực Diệp Bạc Hâm đều kiệt sức rồi, nếu như hôm nay lại tuỳ tiện tìm một người gả đi, cô không lo mới lạ.

Lại không phải là yêu đương gì, không hợp thù có thể chia tay, chẳng qua là đau lòng một trận thôi.

Bây giờ cô trực tiếp kết hôn rồi, nếu bây giờ bị bắt nạt thì phải làm sao?

Sống mũi Diệp Bạc Hâm cay cay, dùng sức gật gật đầu.

“Nói thật, nha đầu cậu có phải rung động rồi không?”Diệp Bạc Hâm làm sao có thể hồ đồ, cô nhất định đối với ai đó có cảm giác rồi.

Diệp Bạc Hâm cắn môi, cúi đầu không nói.

Rất lâu sau mới khịt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn hướng Thẩm Tư Á, trong mắt có chút mờ mịt, “Tớ cũng không rõ lắm, cảm giác anh ấy rất quen thuộc, dường như trước đây có quen biết. Lúc không gặp được anh ấy, thỉnh thoảng sẽ thấy nhớ, lúc gặp được anh ấy, cảm giác rất yên tâm. Còn cảm giác, thì có, nhưng mà tớ không chắc là thích hay không.”

Thẩm Tư Á một miệng đầy nước đều phun ra hết, đều rất rõ ràng rồi, còn không phải là thích?

“Tớ thật không biết vì sao lúc đầu cậu cùng Hạ Dã Nhuận lại yêu nhau?rõ ràng năm đó cậu đối với Hạ Dã Nhuận không có tình cảm, hơn nữa mấy năm nay, tớ thấy cậu đối với anh ta không nóng không lạnh, cũng không nhìn ra là cậu thích anh ta, có phải lúc đầu cũng bị rút não rồi?”

Lời này của Thẩm Tư Á nói trúng tâm Diệp Bạc Hâm rồi, cô vẫn luôn nghĩ không thông, cô chắc chắn mình đối với Hạ Dã Nhuận không có tình cảm nam nữ, nhưng lúc đầu tại sao lại đồng ý cùng Hạ Dã Nhuận yêu nhau, hơn nữa còn đính hôn rồi.

5 năm trước suýt chút nữa mất mạng, lúc tỉnh lại quên đi một số chuyện trước đây, trong đầu có chút ấn tượng mơ hồ, nghe bọn họ nói, năm đó sau khi tốt nghiệp cấp ba cô học quân đội, sau đó làm nhiệm vụ, suýt chút nữa mất mạng, nhặt lại được một mạng, đem toàn bộ chuyện 2 năm học quân sự quên sạch.

Cô biết rằng họ không nói dối cô bởi vì trong những tàn tích của trí nhớ, cô thật sự là một người lính

"Có lẽ trong ký ức bị mất, tôi đã từng thích Hạ Dã Nhuận, vì vậy mới đồng ý làm bạn gái của anh ta, có điều sau khi bị mất trí nhớ, đối với anh ta hoàn toàn không có tình cảm.”

Cũng có thể là như vậy, sau khi mất trí nhớ, đến tình cảm thích một người cũng quên hết sạch.

Không biết vì sao, cô luôn phản đối nghĩ về đoạn kí ức bị mất kia, mỗi lần nằm mơ về thấy những đoạn hình ảnh đó, cô đều bị giật mình dậy, ngực cô trống rỗng, vừa đau vừa khó chịu.

Cô luôn cảm thấy trong đoạn kí ức đó, có một thứ gì đó cô muốn quên đi.

Bình luận

Truyện đang đọc