ÔNG XÃ TRỞ VỀ CÓ YÊU CẦU GÌ NÀO

Nữ liên trưởng đặc nhiệm Ưng Hi mặt lạnh tâm ác, khi huấn luyện người khác tuyệt không hiền lành nương tay, tuổi còn trẻ đã là tước hiệu trung uý.

Một năm trước cô cùng cấp trên đưa ra ý kiến về xây dựng lực lượng nữ đặc nhiệm, kéo dài một năm, cuối cùng cô thuyết phục được cấp trên, vào sư đoàn 321 của lực lượng đặc nhiệm, đích thân lựa chọn nữ binh trong quân khu, lại trải qua hai tháng tuyển chọn, cuối cùng 800 người chỉ lưu lại 90 người, tỷ lệ loại bỏ là rất cao.

Tính tình Ưng Hi bình tĩnh quyết liệt, năng lực không thua nam nhi, trong mắt càng không chứa được hạt cát nào, trong doanh trại chỉ cần không xảy ra trong liên đội cô dẫn dắt, cô có thể bịt tai không nghe, nhưng khi Tiêu Thuần đưa cô vào trước mặt cô, theo thói quen cô cau mày.

Một người không thông qua tuyển chọn, không có năng lực đặc biệt gì của những người lính, nhìn tư thế và nhịp thở của cô, Ưng Hi liền biết thể chất của cô gái trước mặt so với những hạt giống cô muôn vàn tuyển chọn ra còn kém rất xa, loại con gái này, huấn luyện một ngày liền nằm bò xuống rồi.

Chỉ cần là nơi có người, bất kể ở đâu, đều có đặc quyền, đến bộ đội gọi là nếp sống thuần tuý cũng không ngoại lệ, lúc trước Ưng Hi tận lực không để những chuyện như này xảy ra dưới tầm mắt của cô, nhưng hôm nay thái độ Tiêu Thuần kiên quyết, Ưng Hi căn bản không có cơ hội từ chối.

90 người trong liên đội, mỗi người đều là do cô lựa chọn cẩn thận, đối với Diệp Bạc Hâm này sau lưng có binh nhảy dù, Ưng Hi không muốn tiếp đãi, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại nghĩ xem làm khó như thế nào, đen người này đuổi ra.

Thực ra không cần Ưng Hi ra tay, Diệp Bạc Hâm cũng không muốn ở lại, môn huấn luyện bình thường nhất, thành tích của cô vô cùng thê thảm.

Chạy xong 3000 mét, sắc mặt cô trắng bệch, môi không có chút máu, tay chân mềm nhũn, hai mắt vừa đen theo đường chạy dần đỏ lên.

Khuôn mặt đen của Ưng Hi u ám, vốn dĩ cô muốn trước tiên thử nền tảng của cô, cuối cùng không thể nhìn bề ngoài, nói không chừng trong xương cốt của cơ thể mảnh mai này tiềm ẩn sức bật, không ngờ tới đầu đã bị dội một chậu nước lạnh.

Ưng Hi ngay lập tức gọi cho Tiêu Thuần, từ Tiêu Thuần biết được Diệp Bạc Hâm không phải quân nhân tại ngũ, cô trước mặt Diệp Bạc Hâm nói lớn, nói cái gì không thể thu nhận đại tiểu thư cao quý như Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm nằm rạp trên mặt đất, đầu đau kêu vù vù, dạ dàu kêu ầm ầm, lồng ngực bị đè một tảng đá đá lớn, mệt mỏi đau đớn, nhưng mà như vậy, cô vẫn nghe thấy sự phản đối của Ưng Hi.

Ưng Hi chính là cố ý muốn làm khó cô, để cô biết khó mà lui, Diệp Bạc Hâm liếm môi, loạng choạng đứng dậy.

Đối với ánh mặt trời, thị lực bị mờ một mảng, Ưng Hi tắt điện thoại, đôi mắt lạnh lùng quét lên người cô.

“Báo cáo liên trưởng!Tôi có thể!”

Nếu như nói cô vừa bắt đầu với thái độ tiêu cực chống lại, lúc này, cô đã mặc quân phục, tỷ số không phục trong xương cốt đang sôi sục, bên tai là tiếng " pằng pằng pằng " từ trường bắn truyền tới, viên đạn trong không khí bay nhanh như gió, tựa như nhìn thấy màu xanh ôliu cũ trong quá khứ hiện lên phạm vi trường bắn.

Nếu không thay đổi được môi trường, vậy đành phải để bản thân đi vào.

Tiếp sau đó, 400 mét chướng ngại vật 、30 mét dây thép gai qua lại 50 lần 、sanda 、đấu vật, linh kiện trên người cô dỡ bỏ, thân thể trong bọc nguỵ trang tê cứng, cánh tay xanh tím, môi cô bị cô cắn nát, máu chảy quanh cổ áo, rất nhanh không còn dấu tích.

Nhưng mà cô ngoài chạy bộ, những môn huấn luyện khác chỉ lưu lại một chút ấn tượng trong trí nhớ, lúc trước cô ghét những ấn tượng mơ hồ đó, nhưng bây giờ cô hi vọng bản thân có thể nhớ những kí ức cô từng được đào tạo trong quân sự.

Thực tế là, 400 mét vượt chướng ngại vật, cô nhìn chằm chằm vào bảng gỗ cao gần hai mét, nhảy lên còn không thể chạm đầu, đừng nói là nhảy qua.

30 mét dây thép gai trèo qua lại, cô không có kỹ năng, trèo lên một đoạn liền không thể trèo nữa.

Sanda và đấu vật, cô chỉ có thể bị ném.

Mồ hôi làm mờ tầm nhìn, Diệp Bạc Hâm nằm sấp xuống đất, cánh tay ma sát với mặt đất, đau rát và chóng mặt ngày càng dữ dội hơn, cô không đếm rõ cô đã trèo bao nhiêu vòng, Ưng Hi vẫn ở bên tai cô làm ồn.

“Không được thì bỏ đi, không ai ép cô kiên trì!”

Cô thực sự rất ghét giọng của Ưng Hi, chỗ nào cũng nhúng tay vào, càng kích thích, cô càng cắn răng chặt hơn.

Cô không biết bản thân chống đỡ như thế nào, đem mạng đi hoàn thành nhiệm vụ, bị ngã vô số lần, cô còn tưởng bản thân bị gãy xương rồi, Ưng Hi đối với cô vẫn không hài lòng, theo sát bên cạnh cô sỉ nhục, nói cô đến thể chất huấn luyện cơ bản của một lính mới cũng không đạt tiêu chuẩn, còn dám tới lực lượng đặc nhiệm, cho rằng là đang chơi ở nhà sao?

Diệp Bạc Hâm từ nhỏ tới lớn đều là đứng đầu trong lớp, đã quen với được người khác khen ngợi tâng bốc, cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân tệ hơn người khác, luận thông minh cũng không thể thua một người nào, nhưng mà ngày đầu tiên gia nhập lực lượng đặc nhiệm, cô cảm thấy thất bại yếu đuối, bị những lời trách mắng không lọt tai của Ưng Hi kích động ý chí chiến đấu, bị chà đạp dưới chân, cô tủi thân muốn khóc.

Ưng Hi ở trước mặt toàn liên đội làm cô xấu hổ, cô cắn răng, lặng lẽ cúi đầu xuống, chiếc mũ lồng che khuất nửa khuôn mặt cô, dưới cằm nhọn chảy xuống giọt mồ hôi.

Cô nghe thấy lời của Ưng Hi huấn luyện ở trước mặt toàn liên, ngay cả khi cô không ngước lên, cô cũng biết ánh mắt 90 người này đang tập trung vào cô.

Ưng Hi thân là liên trưởng của nữ đặc nhiệm, đem cô đến trước mặt toàn liên, giết gà doạ khỉ, bỏ qua thân phận lính nhảy dù của cô.

Ưng Hi cô chính là không sợ phạm người, cả trường địa trống vắng vang vọng giọng nói mạnh mẽ của cô.

“Quân đội là nơi nào?Là nơi chúng ta anh dũng hi sinh 、không tiếc xương máu, vì bảo vệ quốc gia tiến hành đặc luyện. Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, quốc gia nuôi chúng ta, không phải để chúng ta ở trong quân đội không có ý tưởng, không huấn luyện tốt, làm sao xứng đáng người đóng thuế?”

“Đương nhiên, các người đều là tôi từ trong doanh trại tuyển chọn ra những người tinh anh nhất, các người không sợ khổ không sợ mệt, lựa chọn gia nhập vào lực lượng đặc nhiệm, đem sinh mệnh của bản thân giao vào tay quốc gia, giao bản thân mình cho chiến hữu, mọi người đều sẽ rất tốt hơn, Ưng Hi tôi vì mọi người mà cảm thấý tự hào!”

“Nhưng mà, trong quân đội luôn có một hai người suy nghĩ không thuần túy, cậy vào gia thế của bản thân, đem quân đội thành nơi du lịch, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ưng Hi tôi ghét nhất loại người này, không có năng lực 、không chịu được khổ liền về nhà, không ai khiến mọi người tới đây chịu khổ cực, nếu đã tới rồi thì nên chấn chỉnh thái độ của bản thân.”

“Quân đội có quy định của quân đội, Ưng Hi tôi dẫn dắt liên đội cũng có kỷ luật nghiêm túc, hai tháng sau năng lực tác chiến và thể lực huấn luyện không đạt mức tiêu chuẩn, tôi không quan tâm sau lưng các đồng chí có ai chống lưng, lập tức thu dọn đồ đạc, từ đâu tới thì về nơi đó!”

Liên đội 90 người, đã đứng vững ba tháng rồi, mọi người đều đã quen mặt, hôm nay Ưng Hi tự thân đứng bên cạnh Diệp Bạc Hâm, đối với cô vừa mắng vừa huấn luyện, mọi người đều nhìn vào mắt, bây giờ Diệp Bạc Hâm bị lôi đến trước mặt toàn liên đội, vì vậy mọi người đều biết Ưng Hi nói lính nhảy dù là cô.

Không thể không nói, chiêu này của Ưng Hi vừa nghiêm khắc vừa tổn thương người, Diệp Bạc Hâm dường như biết điều, thừa lúc còn sớm mà rời đi, đến lúc đó ai cũng không thể nói ai, trang này coi như lật đi.

Nếu cô muốn tiếp tục ở lại, phải chịu đựng ánh mắt e ngại của mọi người trong liên đội, thậm chí còn bị mọi người loại trừ.

Lần đầu tiên Diệp Bạc Hâm bị người ta làm nhục nhã như vậy, cô không phải quân nhân tại ngũ, ngày đầu tiên có thể duy trì được, đã là một binh chủng mới có thể ngẩng đầu rồi, đáng tiếc nkiư cô đến là lực lượng đặc nhiệm, lại gặp phải nữ quái đầu không tính người như Ưng Hi, không ai biết thân phận phi quân nhân của cô, cô lại không thể tranh cãi vơi Ưng Hi, nói bản thân căn bản chưa huấn luyện qua, làm được tới bước này đã vượt qua giới hạn của cô rồi, như vậy bọn họ nhìn cô như thế nào?

Người câm ngậm hoàng liên, có khổ mà không nói được, nghĩ tới sau này còn có nhiều chiêu hung ác hơn đang chờ cô, Diệp Bạc Hâm liền nghĩ lá gan cô không gượng nổi.

Căn chặt răng, giữa trăm ngàn tâm tư nghĩ tới chuyển lui, bàn tay cô từ từ cuộn lại, nắm chặt rồi buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, giọng của Ưng Hi vẫn vang vọng, Diệp Bạc Hâm đã không nghe thấy những lời cô nói.

Thôi vậy, ở lại thêm vài ngày, cô không phải người không thể chịu khổ.

Ưng Hi dựa vào cái nhìn cô không vừa mât, cô không phải kẻ nhu nhược, từ trước tới giờ chưa từng chạy trốn, đối đầu với khó khăn đó mới là tính cách của cô.

Chiều tối lúc ăn cơm, cổ họng Diệp Bạc Hâm đau đớn không nuốt xuống được, mọi người đều trong gió táp mưa sa 、càn quét như hổ đói, còn cô mệt mỏi cả buổi chiều, đầu vẫn còn vị choáng váng, một chút khẩu vị cũng không có.

Diệp Bạc Hâm biết huấn luyện chỉ mới bắt đầu, buổi tối vẫn sẽ tiếp tục, nếu đã ăn không được, vẫn nên lấp đầy bụng trước.

Dựa theo thể chất của tất cả các khía cạnh của cô trong toàn liên đội, Ưng Hi lại rắp tâm chỉnh đốn cô, sắl xếp cô vào liên đội một ban một.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, liên một ban một là liên đội tập hợp những nhân tài ưu tú nhất, lúc đầu Ưng Hi cố tình tuyển chọn ra những người có khả năng chiến đấu cao nhất tổ hợp thành một đội ngũ át chủ bài, một năm đầu thử nghiệm thu được thành quả, liên một ban một là át chủ bài của Ưng Hi.

90 người trong liên đội, mỗi trung đội 30 người, phân thành 5 ban, mỗi ban 6 người, mỗi ban chính là một toàn thể, hợp sức tác chiến.

Ưng Hi đem một lính năng lực kém vứt vào ban một, trên miệng người khác không có dị nghị, nhưng trong lòng lại không phục, cũng có người đợi xem trò cười, còn sáu cô gái ban một trong nháy mắt biến sắc.

Phải biết Ưng Hi lúc đầu vì để đội viên nhận thức được hợp sức tác chiến 、đoàn kết hữu ái là tính quan trọng nhất, thành tích của mỗi người cùng với thành tích cả đội có sự ràng buộc, các khoá đào tạo lấy điểm trung bình, có nghĩa là thành tích của sáu thành viên là giống nhau, còn một tân binh như Diệp Bạc Hâm gia nhập, chắc chắn sẽ kéo mọi người lùi lại.

Mỗi tháng đánh giá một lần, ban nào thua sẽ phải phạt huấn luyện một tháng, vì vậy mọi người đều dồn sức dự trữ ra tập luyện.

Cô đương nhiên không biết Ưng Hi còn đặt ra những quy định biến thái như vậy, càng không biết rằng đang đợi cô là sáu đơn binh có năng lực tác chiến khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.

Chập tối từ năm giờ tới sáu giờ là thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi, mười phút ăn ngấu nghiến như hổ đói, cuối cùng không dễ gì thở một hơi, Ưng Hi lại như bóng ma xuất hiện trước mặt cô, các dây thần kinh như căng chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc