ÔNG XÃ TRỞ VỀ CÓ YÊU CẦU GÌ NÀO

Đã hai tháng Diệp Bạc Hâm chưa gặp cậu Út. Hồi ông ngoại đổ bệnh, cậu Út rất năng về nhà, sau đó không rõ cả hai vì lý do mà đến độ cạch mặt, cậu lái xe bỏ về doanh trại ngay trong đêm.

Hai lần về sau đó, lần nào cũng sang chỗ Tô Uyển ăn chực ngủ nhờ, đuổi cũng không đi.

Tô Cảnh Sâm mới độ ba mươi hai tuổi. Mười lăm tuổi bắt đầu lăn xả trong quân ngũ. Tuổi tác không nhiều hơn hai đứa cháu là bao. Tuy chẳng mấy khi gặp mặt, nhưng thân thiết gần gũi.

Trong mắt Diệp Bạc Hâm, Tô Cảnh Sâm là một kẻ chuyên “Ném đá hội nghị”. Lần nào gây rối cũng lôi cô ra làm bia đỡ đạn. Năm xưa Tô Cảnh Sâm xúi giục hai chị em Diệp Bạc Hâm làm loạn trên tòa lúc Tô Uyển tranh quyền nuôi con. Để rồi sau đó Tô Uyển tức bốc hỏa, còn Tô Cảnh Sâm phủi đít bỏ về doanh trại, để lại mớ bòng bong hậu quả cho Diệp Bạc Hâm.

Theo như lời Tô Uyển nói thì Diệp Bạc Hâm chỉ được cái mặt bỏ cái não, ngây ngây ngô ngô cho người ta dắt mũi. Lời của Tô Cảnh Sâm mà cũng tin được? Nó là đứa ngông cuồng từ nhỏ cho tới lớn, sống trong quân ngũ cũng thuộc hàng sừng sỏ bất trị. Còn cô thì có bản lĩnh gì? Không có bản lĩnh mà cũng dám đua đòi?

Lần ấy, Diệp Bạc Hâm bị nhốt ở nhà, úp mặt vào tường hối cải, chép phạt sử ký, khỏi đến trường! Trước mặt cô, Tô Uyển gọi điện thoại cho cô giáo, lấy lý do con gái ốm nhập viện, xin nghỉ một tuần.

Đây là mẹ ruột cô, bà nỡ trù úm cả con gái mình.

Kể từ đó, Diệp Bạc Hâm hận Tô Cảnh Sâm ứa gan ứa ruột. Mà Tô Cảnh Sâm lại là người ranh ma quỷ quái, cô có đề cao cảnh giác cũng không thoát.

Thành ra mất một thời gian dài, ban đêm cô thường nằm mơ mình xé xác Tô Cảnh Sâm, nhưng ngoài đời thực, Diệp Cảnh Hâm không làm gì được cậu mình, do level cách biệt quá xa. Có trơ tráo không cơ chứ?

Thế nên cô cứ né được là né khẩn trương.

Diệp Bạc Hâm có dự cảm không lành. Lần về này, chắc chắn không phải chuyện gì hay ho. Nhất là vào lúc cô đang đứng đầu sóng ngọn gió sau vụ làm phật ý bà Tô.

Sự thực đã chứng mình giác quan thứ sáu của Diệp Bạc Hâm chuẩn xác vô cùng. Cô thấy mình có thể chơi sổ xố được rồi.

Núi rừng xanh rì chạy dọc hai ven đường, chiếc xe Liebro xanh lục lao như bay trên cung đường đèo men sườn núi. Con đường trước mặt mỗi lúc một hẹp, bốn bề trùng trùng núi non, ngay cả sông suối cũng chả thấy đâu.

Trên đường thậm chí không có lấy chiếc xe thứ hai, nơi này hẻo lánh đến độ rùng rợn.

Gió ùa qua cửa xe khiến Diệp Bạc Hâm không hé nổi mắt, tóc tung bay phấp phới. Cái tốc độ này... đúng là đen như chó.

Cô níu chặt ghế ngồi, người mọp xuống hết sức có thể. Cái cảm giác này giống như chênh vênh giữa hai bờ sống chết, ôi tốc độ và kích thích.

Nếu như bên cạnh không lù lù một khúc gỗ lạnh te như tiền, nếu bên ngoài không phải hẻm núi, nếu cô không say xe... thì...

Tuyệt vời!

Tiếc thay, thiên thời địa lợi nhân hòa, không cái nào ưu ái cô. Dạ dày cồn cào nhào lộn, mặt mày xanh như tàu lá. Cô bụm miệng, bụng bảo dạ tuyệt đối không nôn trên xe, bằng không tội nặng tày đình.

Bên ngoài thế núi hiểm trở, vừa ngó thấy vực sâu hiểm hóc, cô liền sây sẩm mặt mày...

Ai đó có thể trả lời giúp cô, mẹ kiếp, sao cô lại mắc chứng sợ độ cao?

Cô có căn nguyên để nghi ngờ Tô Cảnh Sâm đang cố ý cho mình “ăn hành”. Xe lao vun vút tưởng như sắp vọt lên trời. Tay mắc dịch, nham hiểm này, cô có trêu gì lão đâu?

Thời gian quay ngược về ba tiếng đồng hồ trước đó, Diệp Bạc Hâm vẫn đang yên ổn ngồi hưởng gió điều hòa, gặm dưa hấu ở nhà.

Tô Uyển yêu cầu cô lên gác thu gom đồ đạc. Cô không làm.

Đùa chứ, có đá cô ra khỏi nhà, cũng chả cần phải sắp đồ. Cô mà lại phải sợ không có chỗ đi à?

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Vững vàng tâm thế ấy, cô đủng đỉnh lướt weibo ngoài ban công một lúc cái đã.

Và chính thời khắc ấy, Tô Cảnh Sâm lên lầu, đập cửa rầm rầm, vẫn không chịu mở cửa, coi chừng cậu sút cho bung cửa bây giờ.

Tô Cảnh Sâm vận một bộ quân phục màu đen, khiến gương mặt vốn dĩ đen đúa lại càng thêm xám xịt. Diệp Bạc Hâm dùng dằng mới he hé một khe cửa. Ông cậu vung tay một cái, cánh cửa bị va mạnh vang tiếng chát chúa, nói thay lời cho cơn sôi máu trong lòng lúc này.

Tô Cảnh Sâm sải bước vào. Diệp Bạc Hâm lầm bầm: “Có nhầm không, gì thì gì cũng là khuê phòng con gái, thích vào là vào.”

“Lẩm bẩm cái gì?” Tô Cảnh Sâm quay phắt ra, mặt mày bằm bặm, mắt sắc lẹm.

Tô Cảnh Sâm có tướng mạo sáng sủa, thuộc kiểu đẹp nam tính. Nước da sạm chát do nắng trời không làm giảm sút phong độ của gã, mà trái lại càng thêm vẻ rắn rỏi.

Với tư cách là một tay bất trị khét tiếng trong quân ngũ, ngoại trừ ngạo ngược, gã còn bẩn tính hơn cả bồn cầu. Trần đời chưa thấy gã nào đi lính mà lại huênh hoang, nghênh ngáo đến thế.

Không chỉ mặt gã sạm tối, mà lòng dạ cũng tối tăm không kém. Những người không thân quen thường bị đánh lửa bởi vẻ ngoài nghiêm túc của gã, cho rằng gã quang minh chính trực, tuyệt nhiên không thốt lời gian dối. Chỉ có Diệp Bạc Hâm là sâu sắc thấu hiểu lão ta xấu xa chừng nào. Nếu bị chọc điên, có thể lão ta sẽ cho bạn phiêu lưu từ thiên đường xuống địa ngục.

Diệp Bạc Hâm cười xòa. Cửa không dám khép, giả sử Tô Cảnh Sâm mà động chân động chân, cô còn có nước lao xuống lầu cầu cứu dì Thanh.

Nói ông lỗ mãng đấy, đồ đàn ông xấu xa!

“Cháu nói là cậu ngầu quá cơ, nhìn cái chân dài chưa này, thân hình vạm vỡ chưa này...” Diệp Bạc Hâm rướn mày, vờ vịt cười nói, mắt lấp lánh ánh nhìn ngưỡng mộ, lòng thì gào thét, ối bà Tô ơi, đã nói chiều cơ mà, giờ ý là làm sao?

Tô Cảnh Sâm dĩ nhiên không mắc lỡm. Gã hừ mũi: “Nghe đồn cháu vừa vớ được một thằng lỏi con quân nhà lính đăng ký kết hôn?”

Có trời mới hiểu khi cái tin ấy đến tai, gã ao ước được lên đạn bắn bỏ cái thằng mất dạy nào đã dụ dỗ cháu gái gã.

Đứa cháu như hoa như ngọc, làm sao có thể gả cho một thằng vô văn hóa, kẻ tục tử?

Vào lúc nghĩ như thế, Tô Cảnh Sâm quên khuấy đi rằng mình cũng là một gã vô văn hóa chính hiệu.

Thôi xong, bà Tô đã đem chuyện mách với cậu rồi.

Diệp Bạc Hâm xoa trán, sau hồi đầu mình ngu thế, chỉ vì một phút xốc nổi, quên xừ mất đám cô hồn các đảng này.

Mẹ kiếp lúc này cô thật sự sôi gan với Cận Vị Nam vì đã quẳng cái mớ bòng bong này cho cô.

“Cậu ơi, cậu nguôi giận.” Cô ngoác miệng đến cừng đờ cả mặt. Tô Cảnh Sâm nghênh ngang vò tóc cô. Cô nghiến răng nhịn, coi như bị chó cắn vậy.

Trong lúc Diệp Bạc Hâm mang quả đầu bù xù như tổ quạ, giận nhưng không dám hé răng thì Tô Cảnh Sâm đã ngạo nghễ gác hai chân lên bàn trà, rung đùi sai cô đi rót nước, lát lại đòi ăn táo, chốc lại đòi ăn bánh.

Không uống nước đun sôi để nguội, người ta muốn uống nước khoáng. Rồi, tủ lạnh dưới bếp có, xuống lấy.

Táo rửa chê không ăn, phải gọt vỏ. Cô nhường, ai bảo cô không đánh được lão ta.

Bánh ngọt? What?

Tô đại ca lừ mắt nhìn, vặn cổ tay. Cô nuốt nước bọt, thì làm, bánh ngọt chứ gì? Cô làm là được chứ gì.

Diệp Bạc Hâm chạy lên chạy xuống hầu hạ đại ca, mệt bở hơi tai.

Hành hạ chán chê, Tô Cảnh Sâm mới trỏ vào ghế sô-pha trước mặt, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Gã thong dong tách hai chân, cùi trỏ chống xuống đùi, nhoài người về phía trước. Vành mũ lùm lùm che đi quá nửa khuôn mặt, nom không giống một người quân nhân, mà hao hao bố già trong phim HongKong, thiếu điều ngậm điếu thuốc nữa thôi.

Bị lão già tra hỏi, Diệp Bạc Hâm bấm bụng chịu đựng. Thì ra Tô Uyển chưa kể rõ ngọn ngành, chỉ bảo gã về mà dạy đứa cháu tự tung tự tác của mình.

“Con bé điên này, từ bé đến lớn chưa làm được chuyện gì khiến người ta yên tâm.”

“Cháu nói xem cháu con gái con đứa sao lại mặt dày mày dạn thế hả?”

“Ngày xưa cậu đã không đồng ý cháu với thằng họ Hạ kia. Lần này giỏi rồi, bẽ mặt chưa? Có thời gian, tao phải tẩn cho thằng kia một trận, tưởng cháu gái tao dễ bắt nạt lắm đấy?”

“Cậu nói cho cháu biết. Chuyện chưa xong đâu! Bao giờ thằng ôn kia về, tao bẻ gãy chân nó, nó còn bò được dậy gọi tao là cậu, thì tao còn xem xét.”

“Cứu người oai lắm đấy nhỉ? Cậu cứu một mớ kia kìa, nếu bảo các cô ấy lấy thân báo đáp, thì giờ mợ cháu một đống ra rồi! Cậu thấy là cái thằng kia nó âm mưu, thấy cháu xinh đẹp, cố tình lấn tới!”

...

Trong lúc giáo huấn, Tô Cảnh Sâm theo thói quen đứng dậy, đi tới đi lui, khoa tay múa chân.

Giả sử đang giáo huấn cấp dưới trong doanh trại, chắc chắn gã sẽ vớ gì ném đấy, nhát nhát chốc chốc lại vật cho một nhát, chả thèm quan tâm mày sứt sát hay không.

Tiếc thay đây là con gái, mà còn là đứa cháu gái yêu dấu.

Diệp Bạc Hâm ngồi ngay ngắn như một em học sinh ngoan nghe giảng. Giống thời đại học, giáo sư múa may, say sưa giảng bài trên bục, học sinh ở dưới vùi đầu lướt điện thoại. Diệp Bạc Hâm ngồi hàng trước, chốc chốc lại ngẩng lên, điềm nhiên di bút trên vở, làm người khác tưởng cô đang nghiêm túc nghe giảng. Thực ra cô đang viết cốt truyện và vẽ ký họa.

Tô Cảnh Sâm gào đến lạc giọng, thấy cô vẫn ngoan ngoãn gật gù, thi thoảng lại có câu “Vâng cháu biết lỗi rồi, lần sau không thế nữa.” Gã thấy mình hoài hơi, rõ ràng con bé này nghe tai trái lọt tai phải.

“Phản rồi hả? Cút ngay đi thu dọn đồ đạc!” Bao nhiêu năm rèn tân binh, ai mà chưa từng gặp thể loại bất trị? Gã chính là điển hình của bất trị đây. Gã không tin mình không trị nổi con ranh con này.

“Làm gì ạ?” Diệp Bạc Hâm rụt rè hỏi. Cô tự cảm thấy mình biểu hiện xuất sắc, tuy trước đây có từng có tiền sử không tốt, nhưng chí ít không đến nỗi bị lật tẩy ngay chứ nhỉ?

Làm gì? Nó còn dám hỏi để làm gì?

Bày ra đại họa như thế, tưởng nhận lỗi là xong à?

Trần đời làm gì có chuyện dễ dàng thế?

Tô Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu, day ấn đường, sắt mặt ngồi đối diện Diệp Bạc Hâm.

“Xét thấy cháu có mà không hối, tổ chức quyết định đưa cháu vào trại cải tạo, nhằm nâng cao tư tưởng giác ngộ.”

Diệp Bạc Hâm sững sờ mấy giây mới hoàn hồn. Cô ngỡ mình nghe nhầm, thậm chí còn bất nhã ngoáy lỗ tai: “Cậu ơi, cậu vừa nói gì thế, cháu bị ù tai hay sao ấy.”

Phải, nhất định là ù tai rồi. Bằng không làm sao cậu lại thốt ra những lời như thế?

Một đấng thiên kim tiểu thư điệu đà, chân yếu tay mềm như cô. Ra ngoài đường còn phải thoa mấy lớp kem chống nắng, mà bắt cô đi lăn lê bò toài cùng một lũ đàn ông, điên quá là điên!

Mấy năm trước cô cũng từng làm lính, nhưng giờ quên sạch bẵng rồi. Dạo mấy năm gần đây sống sung sướng quen rồi, leo cầu thang cũng thấy oải, bắt cô chạy hai ba cây số không bằng giết cô đi.

Lúc Diệp Thiên Dịch phá phách, Tô Uyển cũng nhờ Tô Cảnh Sâm dạy dỗ. Tô Cảnh Sâm quẳng một phát vào doanh trại thế là yên. Thấy Diệp Thiên Dịch vác mặt đen như than về, cô còn sung sướng hả hê.

Nể tình cô là con gái, Tô Cảnh Sâm chưa từng khắc nghiệt với cô, xem ra lần này mình đụng chạm đến rất nhiều người.

Và sự thực là, cô không hề nghe nhầm. Tô Cảnh Sâm quyết tâm bắt cô đi đày ải.

Diệp Bạc Hâm phản đối: “Cậu không thể độc đoán chuyên quyền như thế được.”

“Chuyện này miễn bàn.”

“Dựa vào cái gì?”

“Làm sai thì phải chịu phạt.”

...

Kết quả, hình phạt là một tháng rèn luyện trong quân đội. Tháng sáu trời nóng đổ lửa, cô phải mặc áo rằn ri dài tay, quần dài, bọc như phụ nữ cổ đại, rướn họng hô một hai ba, trèo tường, lăn bùn, vác nặng chạy...

“Bà Tô, bà không thể như thế, con là con gái ruột của mẹ cơ mà. Tô Cảnh Sâm giả danh báo thù, bà không thể giao con gái bà cho lão ta. Lão ta sẽ hành con mất xác.”

“Con còn phải đến công ty của ông. Đợi con về thì sôi hỏng bỏng không hết rồi. Gia tài nhà họ Diệp không còn gì nữa rồi.”

“Cái gì? Cãi thì cứ trói mang đi? Các người không được như thế. Như thế này là phạm pháp!”

“Im ngay! Khóc cái gì? Không đi cũng được. Thằng lỏi kia ở đội nào, cậu mày không tin, cậu mày không cắt được chức một thằng tiểu tốt! Nó mà biết mình lấy phải một cô vợ cục nợ thế này, lại chẳng ly hôn ngay?”

Tô Uyển thành công uy hiếp Diệp Bạc Hâm. Nghe đầu bên kia điện thoại truyền về tiếng tút tút, Diệp Bạc Hâm thảm hại gãi đầu gãi tai, cụp đuôi đi thu dọn hành lý.

Bình luận

Truyện đang đọc