PHẢI CẦU HÔN VỚI BẢY NAM NHÂN, LÀM SAO BÂY GIỜ?

Lăng Vân Tông lập phái đã ngàn năm, uy danh truyền xa, mấy năm nay lại có chiến tích to lớn giữa trận chiến phá không. Dưới danh tiếng như vậy, nơi dừng chân của môn phái đương nhiên là nơi có cảnh đẹp tráng lệ.

Khi Sở Mộ Vân đặt chân lên còn cảm khái phong cách kiến trúc của tông môn này rất phù hợp với thẩm mỹ của mình, sao có thể chớp mắt lại biến thành nơi núi rừng hoang vắng...

Cơ thể hắn đã chết vài lần, mỗi lần đều sống lại tại chỗ. Vì sao lần này lại "dịch chuyển"?

Sở Mộ Vân: "Linh Linh?"

Linh: "Không thay đổi thân thể."

Sở Mộ Vân trầm ngâm một chút: "Có thể xác định thời gian bây giờ không?"

Linh hơi khựng lại.

Sở Mộ Vân vừa chờ vừa đánh giá xung quanh.

Bên cạnh hắn không có Dạ Kiếm Hàn, Lăng Huyền hay là thi thể Lăng Túc Vân, chỉ có khói mù trên không trung và cánh đồng hoang vu rộng vô bờ.

Chỗ này không có chút sự sống, đất đai cằn cỗi không một ngọn cỏ. Hiển nhiên là bị phá hủy rất nặng.

Sở Mộ Vân định thả thần thức để nhìn xa hơn.

Linh đột nhiên lên tiếng: "Trở về... lúc đầu của trận chiến phá không."

Sở Mộ Vân: "..."

Linh: "QAQ, ta chưa làm gì cả!"

Tất nhiên là Sở Mộ Vân biết.

Nhưng tại sao lần thứ hai thời gian quay ngược trở lại?

Hắn không vào Sinh Môn, cơ thể cũng không tử vong. Sao có thể chuyển đổi thời gian đột ngột như vậy?

Chẳng lẽ cơ thể này có vấn đề? Sở Mộ Vân cúi đầu đánh giá.

Lồng ngực hắn đã khôi phục, da thịt bóng loáng như ban đầu. Do quần áo không thể hoàn lại nên vị trí trái tim bị thủng một lỗ...

Sở Mộ Vân nhìn cái áo, vì vị trí đặc biệt nên nơi thủng vừa vặn để lộ nửa bên ngực... Cảnh này có chút xấu hổ.

Nếu đã rách thì không mặc nữa, Sở Mộ Vân cởi áo để lộ thân trên rắn chắc.

Bây giờ cơ thể hắn giống y như lúc ở trái đất, Sở Mộ Vân càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, hoạt động tay chân cũng tự do hơn nhiều.

Tuy không rõ vì sao mốc thời gian lại chuyển đổi nhưng cứ kệ đi, xem xét xung quanh trước đã.

Hắn thử khí lực, phát hiện tu vi do Dạ Kiếm Hàn dạy vẫn còn. Chuyện này khiến hắn khá hài lòng.

Vì chết nhiều lần và phải bắt đầu lại từ đầu nên Sở Mộ Vân cũng coi như có kinh nghiệm phong phú trong việc tu luyện.

Trên thực tế bất kì kẻ nào phải luyện đi luyện lại thì cũng trở thành cao nhân, chưa kể đến Sở tổng còn có năng khiếu bẩm sinh.

Khiến Sở Mộ Vân bất ngờ là hắn sống yên ổn suốt một tháng nhưng lại không gặp bất cứ người quen nào.

Sau khi ra khỏi cánh đồng hoang vu, hắn liền đi đến một trấn nhỏ.

Lúc vào trấn lại cảm thấy kinh ngạc.

Nơi này là Yêu giới nhưng lại có rất nhiều con người ở trong trấn.

Như vậy... trận chiến phá không còn chưa bắt đầu?

Sở Mộ Vân bước vào một tửu lâu ngẫu nhiên gọi rượu, tiện thể nghe ngóng tin tức.

"Thật sự không ngờ! Đứa nhỏ do tôn giả nhân tộc vất vả nuôi lớn lại là ma đầu Yêu giới!"

"Ngươi nói nhỏ thôi! Tính tình Vụ Thanh Quân quỷ quyệt, nơi nào cũng có tai mắt. Chẳng may bị y biết có người nói về vị kia thì ngươi muốn chết chết cũng không được!"

Người nọ bị hù dọa, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Ngươi có nghĩ Yêu tộc quá vô tâm không? Vị kia chính tay nuôi y lớn, đào tim đào gan ra chiều chuộng. Người ở Thiên Lâm Cung đều rõ như ban ngày nhưng Vụ Thanh Quân lại nói giết là giết..."

"Ai mà biết được... ở Nhân giới không rõ, Yêu giới mới biết hóa ra Thẩm..." Người nọ không dám nói ra tên Thẩm Thủy Yên, chỉ đành sửa lời: "Vụ Thanh Quân kia chính là cường giả."

"Thật không? Đúng là giấu quá kĩ!"

"Y giết chết tôn giả rồi thì Nhân giới hoàn toàn xong đời..."

"Hazz..."

Một nhân tộc ở phía sau than ngắn thở dài, Sở Mộ Vân nghe một lúc thì thấy không có tin tức nào hữu đụng.

Thời điểm này có lẽ là không bao lâu sau khi Thẩm Vân chết.

Băng Linh Thú là linh thú, hình dạng do linh khí biến thành, sau khi chết thì trở về với trời đất.

Nhưng Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan sẽ không dễ dàng buông tay. Đời sau còn có Lười biếng tạo ra Hoàn Hồn Đan, bây giờ cũng không thiếu cách thu lại linh hồn, bọn họ đương nhiên muốn làm Sở Mộ Vân sống lại.

Nếu không tìm thấy cách ở Yêu giới thì cứ hủy đi kết giới, đến Nhân giới tìm.

Dù sao trong lòng họ thì Thẩm Vân luôn nhớ về Nhân tộc, sau khi chết trở lại quê hương cũng là chuyện hợp lý.

Sở Mộ Vân khá tò mò Tạ Thiên Lan có bắt được Mạc Cửu Thiều hay không?

Nhớ lại thiết lập thì còn rất lâu về sau Mạc Cửu Thiều mới bị hạ cấm chế, nên xem ra vẫn chưa bắt được.

Sở Mộ Vân không hứng thú với mục tiêu đã công lược, vì vậy không muốn gặp lại họ chút nào.

Sau khi Sở Mộ Vân ra khỏi trấn nhỏ lại quay về cánh đồng hoang vu kia.

Theo quy luật thì nơi hắn tỉnh lại sẽ có khả năng cao gặp được mục tiêu công lược, so với đi loạn khắp nơi thì chẳng bằng trở lại tìm kiếm.

Hơn nữa Sở Mộ Vân có cảm giác lần này hắn sẽ gặp được Lăng Huyền.

Tìm kiếm ở cánh đồng hoang vu suốt một tháng, cuối cùng Sở Mộ Vân cũng tìm được một hang động bí mật.

Kể ra cũng lạ, trước đó hắn đã từng đi qua nơi này nhưng lại không phát hiện cửa vào, bây giờ lại thấy được...

Sở Mộ Vân nhìn cửa động lạnh lẽo, không chút do dự tạo ra một trận địa che giấu rồi mới đi xuống.

Cửa động này rất nhỏ, chỉ đủ cho một người đi vào, hơn nữa càng xuống càng lạnh. Hơi lạnh kia không chỉ bám ở trên da thịt mà còn đi sâu vào cơ thể, chui vào xương cốt, lạnh đến mức linh hồn phải run rẩy.

Tu vi Sở Mộ Vân không thấp nhưng lại không chống được cơn lạnh quỷ dị này.

Cũng may tình cảnh này không kéo dài, đi được khoảng mười lăm phút thì trước mắt trở nên rộng rãi hơn.

Vừa nãy lối đi vừa tối vừa lạnh nhưng sâu bên trong lại sáng ngời ấm áp, đi vào liền cảm thấy thư thái.

Sở Mộ Vân xem xét xung quanh, trên trần có rất nhiều băng ngọc bích, có lẽ những thứ này đã chiếu sáng hang động, đồng thời xua tan đi cái lạnh.

Hắn nhìn xuống, nhanh chóng thấy được một nam tử đang nằm trên khối băng ngọc bích.

Y đang khỏa thân, ánh sáng chiếu trên cơ thể tuyệt đẹp của tạo hóa: Đường cong cổ, cơ ngực và cơ bụng săn chắc, đôi chân thon dài. Y chỉ nằm đó nhưng sức hút lại khiến người khác phải run sợ.

Sở Mộ Vân lại gần. Dưới ánh sáng xanh, mái tóc đỏ của nam nhân không còn rực rỡ mà có chút lạnh lẽo, giống như khuôn mặt dưới lưỡi dao sắc bén trở nên vô cùng gợi cảm.

Sở Mộ Vân yên lặng quan sát, trong lòng khẽ động.

Xem ra lần này nhất định phải công lược tiểu lang khuyển.

Nhưng... tại sao ba ngàn năm sau Lăng Huyền lại vô tình vô dục?

Ở giữa đã xảy ra chuyện gì? Sở Mộ Vân vô cùng chắc chắn mình sẽ không thất bại...

Rất nhanh Sở Mộ Vân nghĩ tới một người, khóe miệng hắn khẽ nhếch, nghĩ cũng thông suốt.

Sở Mộ Vân ngồi cạnh Lăng Huyền, hắn hơi cúi người, muốn kiểm tra hơi thở của y.

Đúng lúc này, nam nhân vẫn luôn ngủ say đột nhiên mở mắt.

Sở Mộ Vân giật mình, cổ tay hắn bị nắm chặt. Nam nhân đang khỏa thân ngồi dậy, xoay người đè hắn ở dưới thân.

Bình luận

Truyện đang đọc