Thẩm Thủy Yên với sắc mặt u ám đi rồi lại về, toàn thân cực kì lạnh lẽo. Y đứng cạnh suối nước đang bốc hơi nghi ngút, dường như có thể đóng băng tất cả.
Động tác lớn như vậy, hai người đang hôn nhau đương nhiên sẽ cảm nhận được.
Sở Mộ Vân đẩy mạnh Quân Mặc ra. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói lại khàn khàn vì đ.ộng tình: "Thẩm huynh, có chuyện gì..."
Hắn không được hết câu, bởi vì khi ngẩng đầu lên, hắn thấy được rất nhiều cảm xúc qua đôi mắt Thẩm Thủy Yên.
Giống như sát ý lộ liễu của thú dữ, như nỗi bi thương của con vật nhỏ bị vứt bỏ. Cảm xúc mâu thuẫn như vậy đan xen, thể hiện chấp niệm sâu đậm. Từ lâu nó đã khắc vào xương cốt, nhập vào linh hồn. Đừng nói là bóc ra, chạm vào thôi cũng đau thấu tim.
Sở Mộ Vân há miệng th.ở dốc, trong giọng nói có chút cẩn thận: "Thẩm huynh?"
Nhìn thấy ánh mắt đề phòng của Sở Mộ Vân, Thẩm Thủy Yên lập tức hoàn hồn. Sau khi ngẩn ra một lúc, cuối cùng y cũng nói: "Xin lỗi, quấy rầy các ngươi rồi."
Sở Mộ Vân nhíu mày: "Là do bọn ta đã che giấu."
Sắc mặt Thẩm Thủy Yên vẫn cứng đờ. Y lại quay người, thấp giọng nói: "Đây là chuyện riêng của hai người... Do ta đã làm phiền trước."
Y nói xong lời này liền đi về phía lều.
Sở Mộ Vân đương nhiên sẽ không làm gì cùng Quân Mặc ở đây. Hành động vừa rồi là do Quân Mặc cố ý làm cho Thẩm Thủy Yên xem.
Hai người ra khỏi suối nước nóng. Quân Mặc vô cùng tự nhiên đi theo Sở Mộ Vân về lều.
Sở Mộ Vân liếc mắt: "Không phải có ba cái lều sao?"
Quân Mặc hỏi ngược lại: "Ngươi giận sao?"
Sở Mộ Vân quay lại nhìn y.
Quân Mặc ôm chặt hắn, vùi mặt vào cổ hắn, nhẹ giọng nói: "Ta rất sợ."
Sở Mộ Vân hơi ngẩn ra.
Quân Mặc tiếp tục nói: "Ta sợ y cướp ngươi đi."
Sở Mộ Vân vốn đã không giận Quân Mặc, nghe vậy sao có thể bắt nạt y nữa. Hắn thở dài: "Có chuyện gì thì ngươi cứ nói ra. Nếu không thích thì chúng ta sẽ không đi cùng y nữa."
Quân Mặc nghẹn ngào: "Ta không thể độc chiếm ngươi."
Khóe miệng Sở Mộ Vân cong lên.
Quân Mặc còn nói thêm: "Ta nên tin tưởng ngươi."
Đây mới là lí do tại sao y lại chọn im lặng. Y có ác cảm với Thẩm Thủy Yên, cũng cảm thấy bất an trên đường đi, nhưng lại không nói gì. Bởi vì y lựa chọn tin tưởng Sở Mộ Vân, lựa chọn tin tưởng vào quyết định của hắn.
Quân Mặc đã trải qua vô số thăng trầm và hoạn nạn, hiểu hết nóng lạnh của thế gian, để rồi khép mình lại, từ chối tiếp nhận mọi thứ. Khi y chọn tiếp nhận một lần nữa, cái giá phải trả là toàn tâm toàn ý.
Y hiểu rõ tình yêu là gì, hiểu rõ đây là mối quan hệ tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau. Hơn nữa y còn đang nghiêm túc nỗ lực hết mình.
Tuy nhiên khi bị cuốn vào nó, làm sao có thể bình tĩnh được? Vì vậy y vẫn làm chuyện khác người - hôn A Mộc trước mặt Thẩm Thủy Yên.
Nhưng sau đó y lại nhận ra lỗi lầm của mình, nghiêm túc xin lỗi Sở Mộ Vân.
Tâm tư trong sáng như vậy càng khiến người ta thêm đau lòng.
Sở Mộ Vân không chịu đựng được nhất là loại chuyện như vậy. Hắn nở nụ cười, kéo Quân Mặc lại gần hôn triền miên.
Người yêu đáng yêu như vậy, không làm chút chuyện thì thật là đáng tiếc.
Hai người vẫn ngủ chung một lều, nhưng xét đến hoàn cảnh hiện tại thì không làm quá mức. Khi mặt trời mọc, Sở Mộ Vân tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh.
Tâm trạng Sở Mộ Vân không tệ, sau khi mặc quần áo, rửa mặt xong liền chuẩn bị ra khỏi lều.
Hắn vừa mới tỉnh, hai người kia đã ở bên ngoài từ lâu.
Không có Sở Mộ Vân, vẻ ngoài bình thản của hai người biến mất. Tuy không đến mức giương cung bạt kiếm, nhưng cũng không hòa thuận.
Thẩm Thủy Yên ngủ ở lều bên cạnh. Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, đương nhiên y đã nghe được.
Tuy Sở Mộ Vân đã cố gắng kiềm chế tiếng r.ên rỉ, nhưng âm thanh kia càng nhẹ lại càng quyến rũ. Thậm chí Thẩm Thủy Yên có thể hiểu được tâm trạng của Quân Mặc - Khát vọng được liều mạng xỏ xuyên người dưới thân, hận không thể làm hắn điên cuồng. Kiểu chiếm hữu bệnh ho.ạn này dù tan xương nát thịt cũng không đủ.
Thẩm Thủy Yên không dám tưởng tượng mình vượt qua đêm này như thế nào. Chỉ biết sau khi Sở Mộ Vân ngất đi, y mơ màng nhìn thấy Thẩm Vân thuộc về y ở dưới thân, d.âm đãng bao bọc lấy y đầy dung túng.
Thẩm Thủy Yên rất muốn hắn. Ngàn năm nay khao khát ấy đã không còn là nhớ nhung đơn thuần nữa. Y muốn Thẩm Vân, rất muốn ôm người này. Cho dù chỉ nhìn thôi cũng có thể thỏa mãn trái tim đang trống rỗng.
Đáng tiếc lời cầu nguyện như vậy chỉ là mơ tưởng xa vời.
Suốt nửa đêm, Thẩm Thủy Yên cố gắng chịu đựng vượt qua.
Khi Quân Mặc ra ngoài, Thẩm Thủy Yên đương nhiên không có sắc mặt tốt với y.
"Vận may không tệ. Không ngờ ngươi có thể tìm ra cách áp chế thể chất tai ương."
Quân Mặc bình thản nói: "Là A Mộc tìm ra."
Thẩm Thủy Yên bị đâm vào tim, cười lạnh: "Khi ngươi nhìn hắn chẳng lẽ không nghĩ đến người khác?"
Quân Mặc không trả lời y.
Nhưng trong lòng hai người đều biết rõ người khác là ai.
Khuôn mặt giống nhau như vậy, chỉ sợ ai nhìn qua cũng sẽ nghĩ đến.
Tu vi Thẩm Thủy Yên cao hơn Quân Mặc rất nhiều, vì vậy y rất nhanh đã biết được Sở Mộ Vân sắp đến đây.
Khóe miệng y nở nụ cười ác ý, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Quân Mặc, ngươi còn nhớ đúng không. Năm đó A Vân mang ngươi về Vạn Thiên Cung dốc lòng nuôi dưỡng và chăm sóc. Cho dù cơ thể tai ương của ngươi tạo ra rất nhiều phiền toái, nhưng hắn vẫn không vứt bỏ ngươi."
Quân Mặc đương nhiên sẽ không quên. Y cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Còn nhớ."
Thẩm Thủy Yên tiếp tục nói: "Từ trước đến giờ A Vân luôn như vậy, đối xử với ai cũng rất tốt. Hắn đã cưu mang ngươi thì sẽ không bỏ mặc ngươi. Tuy cơ thể tai ương khó nhằn, nhưng nếu hắn không bị Tạ Thiên Lan nhốt ở Vạn Thiên Cung thì nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết giúp ngươi."
Quân Mặc không nói gì. Y không biết Thẩm Vân có giống như những gì Thẩm Thủy Yên nói hay không. Tuy nhiên không thể nghi ngờ là năm ấy Thẩm Vân đối xử rất tốt với y. Y suốt đời không quên được ân tình này.
Nhìn thấy Quân Mặc chìm trong hồi ức, Thẩm Thủy Yên nói vào trọng điểm: "Ta biết ngươi có tình có nghĩa với Thẩm Vân, nhưng người chết không thể sống lại. Tìm thế thân cũng không có ý nghĩa gì."
Quân Mặc ngẩng đầu, Thẩm Thủy Yên lại tiếp tục nói: "Khi nhìn thấy A Mộc, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi. Thật sự là hắn giống y như đúc Thẩm Vân, không chỉ vẻ bề ngoài mà thần thái và khí chất cũng giống hệt. Hai bọn họ đều trưởng thành và bao dung, thật sự là..."
Y nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Bởi vì Sở Mộ Vân đã ra khỏi lều, sắc mặt tái nhợt nhìn bọn họ: "Các ngươi... đang nói gì vậy?"
Đáy mắt Thẩm Thủy Yên lóe lên, tuy nhiên vẻ mặt lại có chút xấu hổ: "Chuyện này..." Y nhìn Quân Mặc, muốn nói nhưng lại thôi.