Tuy Sở Mộ Vân đã nhanh chóng thu lại khí tức, nhưng không chắc có che giấu được không.
Dựa vào thần thức tiếp xúc để phân biệt thì người quen trong thành Mộ Quang chắc hẳn là Thẩm Thủy Yên.
Chưa biết y đến đây để làm gì, nhưng Sở Mộ Vân không muốn gặp phải y.
Suy nghĩ một lát, Sở Mộ Vân liền nói với Quân Mặc: "Tạm thời không vào thành, đi theo ta."
Quân Mặc không hỏi gì, hắn đi đâu y sẽ đi theo đó.
Ba tháng qua Sở Mộ Vân đã nuôi dưỡng y rất tốt, quần áo y mặc đều là đồ tinh xảo nhất.
Trang sức y đeo không nhiều, chỉ có ba cái, nhưng đều là bảo vật quý hiếm, không chỉ đẹp mà còn có công dụng đặc biệt: Xích bạc trên tay trái là "chìa khóa" vào hang động; trâm cài tóc được chế tác từ ngọc bội vạn năm, thường xuyên đeo sẽ khơi thông kinh mạch, bồi bổ cơ thể; thứ bắt mắt nhất chính là viên ngọc trên thắt lưng của y, màu sắc bình thường nhưng lại rất sống động, Sở Mộ Vân đã thiết lập một trận pháp bảo vệ bên trong, nếu gặp nguy hiểm sẽ giải phóng năng lượng, đề phòng đau đớn vật lý.
Quân Mặc vốn đã rất đẹp, sau khi chải chuốt cẩn thận đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác.
Mái tóc bạch kim và màu mắt bạc như vậy rất hiếm gặp, cộng thêm với khuôn mặt đẹp càng khó để người ta phớt lờ.
Y đi cạnh Sở Mộ Vân. Một người ngọc thụ lâm phong, một người thon gầy như trúc. Hai người đứng cạnh nhau tạo thành cảnh đẹp ý vui. Nam tử áo đen nói gì đó, thiếu niên tóc bạc liền gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến ai nấy cũng thích.
Sở Mộ Vân hơi hối hận, nếu biết Thẩm Thủy Yên ở thành Mộ Quang thì hắn đã ngụy trang rồi.
Khiến người ta chú ý như vậy không phải là chuyện tốt.
Không vào thành, Sở Mộ Vân cũng không về hang động. Hắn bày trận nghỉ ngơi với Quân Mặc ở rừng cây ngoài thành.
Đã đến nơi thì không thể như vậy mà về, hơn nữa hắn muốn biết vì sao Thẩm Thủy Yên lại ở thành Mộ Quang.
Không thể tùy tiện vào thành, nhưng ẩn nấp để thăm dò thì không khó.
Sở Mộ Vân nhặt một chiếc lá, ngón tay linh hoạt chuyển động, một "con chim bói cá" sinh động lập tức xuất hiện.
Quân Mặc tò mò nhìn.
Sở Mộ Vân nhìn y: "Thích không?"
Quân Mặc nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Sở Mộ Vân mỉm cười: "Đợi lát nữa ta sẽ gấp cho ngươi con đẹp hơn." Hắn nói xong lại chạm vào con chim bói cá. Con chim bằng lá bay lên không trung, trong chốc lát đã biến mất.
Quân Mặc: "Thủ pháp truyền tin rất thú vị."
Sở Mộ Vân nói: "Không khó học. Đợi cơ thể ngươi tốt hơn, ta sẽ dạy cho ngươi."
Quân Mặc nghe vậy vẻ mặt không dao động gì nhiều, đồng ý: "Được."
Sở Mộ Vân chọn một cái lá tươi tròn trịa, không lâu sau lại gấp ra một con chim bói cá. Con này đẹp và to hơn con trước nhiều, Sở Mộ Vân hứng thú lấy bút từ trong túi Càn Khôn, chấm một đôi mắt đen cho con chim, thậm chí còn vẽ chi tiết đôi cánh cho nó... Mặc dù nó là giả nhưng còn đẹp hơn những con chim thật.
Sở Mộ Vân đưa nó cho y: "Đẹp không?"
Quân Mặc nhận lấy con chim bói cá "đang sống", ngón tay hơi run rẩy.
Thật ra y chưa từng chạm vào con chim nào. Những sinh linh yếu ớt đó vốn không thể lại gần y chứ đừng nói đến động chạm. Trong vòng một cây số nếu y xuất hiện thì bọn chúng sẽ tự động né tránh.
Trực giác của động vật nhỏ rất mạnh, bọn chúng cảm giác được nguy hiểm nên đương nhiên sẽ không lại gần y.
Quân Mặc cẩn thận chạm vào đầu chú chim nhỏ, nó lập tức kêu "chíp" một tiếng. Y giật mình, sau đó nở nụ cười nhạt như mùa xuân về với dương gian.
Sở Mộ Vân bị chói mắt.
Linh cục cưng: "(⊙o⊙)! Thật thú vị! Ta cũng muốn có!"
Vẻ mặt Dạ Đản Đản kiêu ngạo: Ấu trĩ.
Sở Mộ Vân: "..."
Quân Mặc nói: "Cái này là dùng khí lực điều khiển sao?"
Sở Mộ Vân: "Đúng vậy, nó giống con rối. Khi khí lực ta cho nó tiêu tán thì nó lại trở thành vật trang trí."
Thật ra ở góc độ nào đó mà nói thì nó cũng là vật sống. Sở Mộ Vân đánh thức hồn chiếc lá, biến nó thành một con chim bói cá. Nhưng nếu Quân Mặc biết nó là vật sống, chỉ sợ tai ương sẽ ập xuống.
Khi nghe Sở Mộ Vân nói vậy, Quân Mặc rất vui. Y nhẹ giọng nói: "Thật đẹp."
Sở Mộ Vân vươn tay chạm sợi tóc mềm mại của y, vừa mới cuốn lấy lọn tóc... Quân Mặc đột nhiên quay lại, hôn lên môi hắn.
Sở Mộ Vân nhìn y. Quân Mặc vươn tay giữ lấy cổ hắn, khiến nụ hôn nhẹ càng thêm triền miên.
Sở Mộ Vân thoải mái hưởng thụ nụ hôn của mỹ nhân, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Với tu vi của Sở Mộ Vân thì đương nhiên là biết, nhưng Quân Mặc lại không cảm nhận được gì.
Sở Mộ Vân có thể đẩy y ra, nhưng lại không làm gì - dù sao người đến không phải là người ngoài.
Bởi vì vận mệnh của mình mà Lười biếng thờ ơ với thế giới tràn ngập tuyệt vọng. Bất cứ ai hoặc chuyện gì cũng không thể làm lay động trái tim y. Không có kì vọng thì đương nhiên không có thất vọng, đây là cơ chế bảo vệ bản thân duy nhất của y. Quanh năm suốt tháng sống như vậy nên Quân Mặc cũng trở nên vô tình vô dục...
Cho đến bây giờ...
Sở Mộ Vân có thể cảm nhận được Quân Mặc thay đổi, cảm giác được chút chiếm hữu nho nhỏ của y với hắn. Cảm xúc như vậy cần được bảo vệ, giống như cây non sinh sôi trong mưa bão, sơ sẩy sẽ gãy, cần được quan tâm cẩn thận.
Mà kết quả chính là không thể rời xa nhau được...
Hồ ly nhỏ: "Dường như ta... đến không đúng lúc thì phải?"
Con chim bói cá kia vừa đến, nó đã vội vã tới đây. Không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng như vậy.
Có người đến, Quân Mặc đương nhiên không thể tiếp tục. Y buông tay, tách ra khỏi Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân mỉm cười, tự nhiên mà nói: "Vị này là hồ ly, ngươi cứ gọi nó là A Hồ là được."
Hồ ly nhỏ vừa nhìn thấy Quân Mặc đã không thể rời mắt. Người này thật đẹp!
Quân Mặc hơi gật đầu với nó, lễ phép nói: "Chào ngươi, ta là Quân Mặc."
Hồ ly nhỏ chớp mắt, hồn vẫn chưa trở về: "Ừ... ừ.. ừ."
Sở Mộ Vân liếc nó một cái: "Lại đây để ta xem tu vi cho ngươi."
Hồ ly nhỏ nghe vậy khuôn mặt lập tức suy sụp, ấp a ấp úng: "Ta... gần đây..."
Sở Mộ Vân vươn tay kiểm tra, lông mày khẽ nhướng lên. Hồ ly nhỏ sắp khóc: "Ta không có cách nào. Ca ca, ngươi không biết đấy thôi, có vị sát tinh đến thành Mộ Quang, hơn nữa y còn rất đẹp... Đây không phải là trọng điểm, quan trọng là y rất bá đạo. Y ở trong phủ của thành chủ, người mà ta thích đều đi theo làm người hầu cho y. Đã lâu ta...ta không..."
Sở Mộ Vân hỏi: "Y đến đây từ khi nào?"
Hồ ly nhỏ: "Khoảng chừng hơn một tháng."
Sở Mộ Vân nhíu mày: "Y làm gì ở đây?"
Hồ ly nhỏ biết một chút: "Ta nghe A Thụy nói đến đây tìm gì đó..."
"Tìm gì?"
Hồ ly nhỏ không biết nhiều lắm: "Hình như là lối vào gì đó?"