PHẢI CẦU HÔN VỚI BẢY NAM NHÂN, LÀM SAO BÂY GIỜ?

Nhưng Quân Mặc vẫn không buông tay ra. Y cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống ghế, lại gần hỏi: "A Mộc, ngươi bị làm sao vậy?"

Đau đớn kịch liệt như vậy không phải đột nhiên mà đến. Quân Mặc không rõ mọi chuyện là thế nào, nhưng y đoán chắc chắn có liên quan đến mình.

Người bên cạnh y luôn gặp đủ loại tai ương, một là gặp thiên tai, hai là ốm đau.

Trong kí ức xa xôi của Quân Mặc, đã từng có một thiếu niên nhận nuôi y. Cậu ta vốn là thiên chi kiêu tử, vậy mà còn trẻ đã nhập ma, trở thành một kẻ tàn phế, cuối cùng nghèo túng đến chết.

Một hay hai người, Quân Mặc có thể xem là trùng hợp, ba đến bốn người thì nói là vận mệnh không tốt. Nhưng người nào cũng như vậy, Quân Mặc lập tức hiểu ra.

Nguyên nhân không phải do người khác mà là do y.

Theo như lời của những người đó, y chính là tai tinh, đi đến đâu xui xẻo đến đấy.

Sự tồn tại của y khiến những người xung quanh, người bên cạnh, người vô tội chịu tra tấn vô tận.

Không có ai ngoại lệ... cuối cùng sẽ chỉ có cái chết.

Mà y... vĩnh viễn không chết được.

Rắc! Cánh tay Quân Mặc bị bẻ gãy. Sở Mộ Vân đã không còn ý thức, nắm trong tay thứ gì cũng không có cảm giác.

Nỗi đau đớn khi xương cốt bị bẻ gãy sẽ khiến người ta kêu thảm thiết, tuy nhiên mặt Quân Mặc lại không đổi sắc.

Cổ tay y buông thõng mất tự nhiên, vậy mà y vẫn không nhíu mày lấy một cái.

Quân Mặc suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nghe thấy ta nói gì không?"

Sở Mộ Vân dường như đã nghe thấy, nhưng trong đầu hắn lúc này tràn ngập sự đau đớn, không thể nào đáp lại.

"Thả ra một chút được không?" Quân Mặc dịu dàng nói.

Sở Mộ Vân dường như nghe hiểu, buông lỏng tay... Quân Mặc rút tay ra, sau đó đưa bàn tay nguyên vẹn còn lại cho hắn.

Sở Mộ Vân như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nắm chặt.

Quân Mặc không có tu vi, cơ thể chỉ là người bình thường, sao chịu được sức lực như vậy. Không hề bất ngờ, tay của y lại lần nữa bị bẻ gãy.

Mà cánh tay kia lại khiến người ta vô cùng kinh ngạc: Xương cốt được nối lại, năng lực tự lành nhanh đến mức chóng mặt, cánh tay vốn buông thõng không mất bao lâu liền khôi phục như ban đầu.

Vết bầm tan đi, làn da vốn trắng nõn giờ lại càng trắng hơn.

Quân Mặc không bất ngờ, thấy cánh tay hồi phục lại liền đổi tay kia.

Cứ thế lặp lại lặp lại, y như thể tự ngược mà cùng Sở Mộ Vân chịu đựng nỗi thống khổ.

Tuy là khả năng tự hồi phục của Quân Mặc rất mạnh, nhưng đau đớn lại không giảm, thậm chí còn mẫn cảm hơn so với người bình thường. Cảm giác cánh tay bị bẻ gãy cũng không dễ chịu gì, cứ lặp đi lặp lại như vậy có thể khiến người ta phát điên.

Thật ra y không cần làm thế vì nó không có tác dụng gì. Tuy da thịt y có khả năng giảm đau nhưng hiệu quả lại rất ít, ít đến mức không đáng để kể, còn lâu mới đủ sức đè nén cơn đau đớn mà Sở Mộ Vân phải chịu đựng.

Cùng lắm thì hành động của y chỉ làm cho Sở Mộ Vân hơi thoải mái, nhưng chút thoải mái này như muối bỏ biển, không dùng cũng được.

Tuy nhiên y vẫn cố chấp, không chịu rời đi, trong lòng lại mang cảm giác chuộc tội.

Có nhiều chuyện y không thể thay đổi được, nhưng y lại tham lam muốn có được...

Cho dù biết kết quả sẽ thế nào, nhưng lại không kiềm được muốn thử, hy vọng có thể một lần thay đổi.

Cho dù chỉ là một lần, nhưng cuộc đời dài đằng đẵng này của y xem như không uổng phí.

Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, đất rung núi chuyển, vậy mà trong hang động vẫn yên tĩnh, chỉ có âm thanh rê.n rỉ nhỏ vụn của Sở Mộ Vân.

Có lẽ là do đau đớn đến cùng cực, nam nhân cứng cỏi như vậy cũng không kiềm được r.ên rỉ ra tiếng.

Từ sáng đến tối, Quân Mặc vẫn ở bên cạnh hắn. Sau khi trời dần chuyển tối, trạng thái của Sở Mộ Vân vẫn không chuyển biến tốt, thậm chí càng ngày càng tệ hơn.

Ánh trăng bên ngoài vô cùng sáng. Trăng rằm tượng trưng cho sự yên bình và sum họp.

Nhưng từng giây từng phút trong hang động lại như giày vò.

Thấy người Sở Mộ Vân ướt đẫm mồ hôi, Quân Mặc đứng dậy, đỡ hắn xuống suối nước nóng, c.ởi quần áo cho hắn, định để hắn ngâm mình.

- Ngâm người trong nước có lẽ sẽ giảm bớt đau đớn.

Nhưng trạng thái của Sở Mộ Vân rất tệ, đến mức không thể đứng vững trong hồ. Quân Mặc c.ởi quần áo của mình ra, xuống cùng hắn.

Y đỡ Sở Mộ Vân, để hắn dựa cạnh hồ... Quân Mặc vừa mới xoay người, Sở Mộ Vân đột nhiên ôm y vào lòng.

Hai người đều trần như nhộng, kiểu ôm này lại không thể tách rời, lồng ng.ực áp sát nhau, cảm giác rùng mình lan tỏa khắp các dây thần kinh.

Quân Mặc hơi bất ngờ.

Khiến y kinh ngạc chính là trạng thái của Sở Mộ Vân dường như tốt hơn một chút.

Sức lực mất khống chế kia nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dường như... không đau như vậy nữa?

Quân Mặc hơi ngạc nhiên, nguyên nhân là do cái ôm này?

Quân Mặc thử cố gắng rời khỏi vòng tay hắn. Khi hai người vừa tách ra, Sở Mộ Vân liền nhíu mày, trượt chân ngã cạnh hồ.

Có vẻ là rất đau.

Do tiếp xúc da thịt sao?

Quân Mặc biết da thịt mình có tác dụng giảm đau, nhưng rất nhỏ. Giống như trước đó đã nói, nó nhỏ đến mức người bình thường không cảm nhận được gì. Vậy mà chỉ một cái ôm đã khiến Sở Mộ Vân giảm bớt đau đớn?

Không biết nguyên nhân là gì. Nhưng nếu cách này có tác dụng, Quân Mặc không ngại tiếp xúc nhiều hơn.

Y vươn tay ôm lấy Sở Mộ Vân, khiến hai người dán sát vào nhau. Quả nhiên, Sở Mộ Vân bớt run rẩy, tiếng rê.n rỉ không còn là đau đớn, mà có chút thoải mái...

Trái tim Quân Mặc khẽ run...

Ma sai quỷ khiến y cúi đầu, bờ môi chạm vào cổ nam nhân.

Nụ hôn này rất nhẹ giống như cánh bướm lướt qua.

Nhưng nụ hôn không thể cảm nhận được đó lại khiến Sở Mộ Vân buông lỏng cánh tay ôm y, chắc chắn... đã giảm đi nỗi đau đớn cho hắn.

Quân Mặc giật mình, nhưng rất nhanh y lại hoàn hồn... Nụ hôn mềm như bông bắt đầu từ cổ Sở Mộ Vân hướng xuống dưới.

Sở Mộ Vân vẫn còn đang mê man. Dường như là do tìm thấy cách giảm bớt nỗi đau nên hắn theo bản năng đến gần- giống như mọi người bất giác lại gần ngọn lửa trong trời đông giá rét, tất cả chỉ là bản năng.

Hắn ngửa cổ, dáng vẻ dâng hiến vô cùng mê hoặc.

Lúc đầu Quân Mặc còn bình tĩnh, nhưng khi bờ môi càng ngày càng di chuyển xuống...

Khi y ngậm lấy đầu v*, tiếng hừ nhẹ sung sướng của nam nhân dưới thân khiến mạch máu y bùng nổ.

Cảm giác chấn động chưa từng có lan tràn trong máu, xông đến tứ chi rồi nhanh chóng rút đi, dồn về phía bụng dưới.

Quân Mặc hoàn toàn choáng váng.

Y cứng.

Khi y thất vọng về cả thế giới, mất đi hứng thú với mọi thứ, nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không có dục vọ.ng... Y lại bị trêu chọc bất ngờ như vậy.

Dễ như trở bàn tay, vô cùng... hoang đường.

Bình luận

Truyện đang đọc