PHẢI CẦU HÔN VỚI BẢY NAM NHÂN, LÀM SAO BÂY GIỜ?

Bạc Vận Đan do hồ ly ngưng tụ trước đó dùng rất tốt, tuy rằng tác dụng phụ không hề nhỏ.

Nếu lúc đó không gặp được Lăng Huyền, có lẽ sẽ gặp phải phiền toái.

Có lần đầu, Sở Mộ Vân đương nhiên không để xảy ra lần thứ hai.

Xét đến cùng thì Bạc Vận Đan vẫn chưa hoàn thiện, tu vi của hồ ly nhỏ vẫn không đủ, bị ép tạo ra không đáng tin cậy, cuối cùng vẫn là hắn dùng giúp nó đột phá.

Vì vậy Sở Mộ Vân bắt đầu đốc thúc hồ ly nhỏ.

Sở Mộ Vân ở lại thành Mộ Quang, sống trong sân viện này nên hồ ly nhỏ đương nhiên phải kiềm chế lại.

Tuy buổi tối vẫn cùng hai anh em kia "gắn bó keo sơn", nhưng cũng không hoang đường đến mức tuyên dâm vào ban ngày.

Khi Sở Mộ Vân đến kiểm tra hồ ly nhỏ, nó thậm chí còn dũng cảm trêu ghẹo vài câu.

"A Mộc ca, vị soái ca tóc đỏ lúc trước đâu?" Nó đang nhắc tới Lăng Huyền.

Lúc ấy tuy Sở Mộ Vân đánh ngất hồ ly nhỏ, nhưng sau đó hắn và Lăng Huyền lại ở nhờ chỗ nó một đêm.

Tuy hồ ly nhỏ không có bản lĩnh gì, tuy nhiên khứu giác lại cmnr, nhìn một cái là biết chuyện gì xảy ra giữa hai người họ.

Trước đó nó vẫn không tin Sở Mộ Vân là thụ, nhưng sau khi gặp Lăng Huyền lại không thể không tin.

Tục ngữ có câu hai công gặp nhau ắt sẽ có một thụ. Xem ra hai người này không chỉ mới ở bên nhau vài năm, vẻ mặt ăn ý kia cũng không giống như đối tượng tình một đêm.

Có lẽ đã yêu nhau từ lâu, tình cảm sâu đậm.

Hai cực phẩm công như vậy lại ở bên nhau... Cảm giác này giống như trai thẳng thấy hai mỹ nữ yêu nhau vậy.

Thật đáng tiếc!

Sở Mộ Vân liếc qua một cái là hiểu rõ tâm tư của nó, hắn mỉm cười: "Đừng có chủ ý gì với y."

Hồ ly nhỏ ngồi thẳng lại, giơ tay lên trời đảm bảo: "Tuy ta là hồ ly không có liêm sỉ, nhưng vẫn hiểu đạo lý không đụng đến vợ bạn, tuyệt đối sẽ không có ý gì với y!"

Sở Mộ Vân chỉ trêu nó một câu, thật ra không quan tâm cho lắm.

Nhưng hồ ly nhỏ lại rất để tâm, nó nghiêm túc nói: "A Mộc ca, những gì ta nói là sự thật. Cho dù trên thế giới này chỉ còn một nam nhân thì ta cũng sẽ không tranh giành với ngươi."

Sở Mộ Vân bị lời này chọc cười, ngẩng đầu nhìn nó.

Hồ ly nhỏ còn nói thêm: "Thật đấy! Tin ta đi! Ta thật sự rất biết ơn ngươi, nếu không có ngươi ta đã sớm..."

"Được rồi." Sở Mộ Vân ngắt lời nó: "Tu luyện cho tốt chính là báo đáp ta rồi."

Hồ ly nhỏ do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Ừm... vị soái ca tóc đỏ kia đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Nó mơ hồ cảm nhận được Sở Mộ Vân ở chỗ nó lâu như vậy đang lo lắng.

Sở Mộ Vân không hề giấu giếm nó: "Xảy ra chút chuyện thôi, không sao cả."

Hắn tùy ý nói mấy câu rồi dừng chủ đề này lại, hồ ly nhỏ cũng không hỏi nữa.

Mấy ngày nay Sở Mộ Vân đều ở thành Mộ Quang, thú vui lớn nhất chính là trêu đùa Dạ Đản Đản trong lòng.

Chỉ số thông minh nguyên thủy của Dạ Kiếm Hàn không có gì đáng nói. Tuy chỉ là một quả trứng nhưng cũng là quả trứng thông minh nhất lịch sử.

Y có thể hiểu được tiếng người, tốc độ học tập vượt xa bất cứ quả trứng nào.

Chỉ mất một lát là y đã hiểu cái áo hoa đỏ nền xanh của mình cực kỳ xấu xí.

Vì thế y bắt đầu kháng nghị, có chết cũng muốn cởi túi tiền này ra.

Sở Mộ Vân xách y vào bếp tham quan quá trình nấu "trứng xào cà chua".

Dạ Đản Đản xem đến hãi hùng khiếp vía, toàn thân run rẩy, hoa văn trên trứng như thể hô lên hành động đó là tàn bạo vô tình!

Sở Mộ Vân nghĩ dạy dỗ trẻ hư là phải dọa sợ nó, vì vậy bảo đầu bếp xào trứng với cà chua liên tục ba ngày. Mà hắn cũng mang theo Dạ Đản Đản tham quan và ăn trứng trong suốt... ba ngày.

Trứng ta sẽ ngoan ngoãn sao? Nếu có thể ngoan ngoãn thì y đã không là Tham ăn kiêu ngạo cứng đầu.

Trứng xào cà chua thật sự mang đến bóng ma tâm lý cho y, nhưng chuyện y muốn làm thì nhất định phải kiên trì đến cùng!

Tục ngữ có câu thà làm trứng chiên chứ không mặc áo xanh!

Dạ Đản Đản vô cùng thông minh, trong quá trình chứng kiến làm trứng xào cà chua, y phát hiện ra sự hung hãn của ngọn lửa.

Vỏ trứng của mình lại vô cùng kiên cố, nhảy vào lửa cũng không vấn đề gì, nhưng túi tiền chắc chắn sẽ bị đốt cháy.

Y không tin A Mộc sẽ để y mặc "quần áo" bị cháy rụi!

Tâm tư nhỏ này của y, Sở Mộ Vân không để ý đến, cứ tưởng y đã bị dọa sợ. Ai ngờ hắn vừa buông tay, Dạ Đản Đản liền nhảy vọt vào đống lửa.

Sở Mộ Vân phản ứng rất nhanh, bắt được y trước khi chạm vào ngọn lửa.

Dạ Đản Đản không phục, liều mạng muốn vọt vào đống lửa.

Sao Sở Mộ Vân có thể không hiểu?

Hắn nheo mắt lại, thật sự tức giận: "Ngươi nhảy thử xem, cháy túi tiền này thì ta sẽ mua cho ngươi mấy vạn túi tiền khác!"

Chuyện này... thật là đáng sợ...

Tuy là quả trứng thông minh nhất thiên hạ nhưng Dạ Đản Đản cũng không chịu được uy hiếp như vậy...

Oa một tiếng, Dạ Đản Đản bật khóc.

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng mềm lòng: "Ừm... có phải quá tàn nhẫn với y không? Dù sao y cũng chỉ là một quả trứng nhỏ vô tri, ngốc nghếch... đáng yêu..."

Sở Mộ Vân: "Y giết ta khoảng bốn, năm... sáu lần gì đó."

Linh cục cưng: "..."

Sở Mộ Vân: "Còn hủy Linh Dẫn Thảo, khiến Phẫn nộ bị giam cầm."

Linh: "Ngược tiếp đi! Đừng có ngừng!"

Sở Mộ Vân: ^_^

Liên tục bảy, tám ngày Dạ Đản Đản đều không gặp người, rúc trong lòng Sở Mộ Vân làm một quả trứng chết.

Tuy Sở Mộ Vân không mềm lòng, nhưng nghĩ đến việc còn phải công lược tên này, bây giờ giày vò y thì sau này kết thù.

Vì vậy hắn tốt bụng cởi túi tiền cho y.

"Ngươi không ngoan tí nào." Lời nói của Sở Mộ Vân đầy thấm thía: "Ngươi bé như vậy nên cần giữ ấm mọi lúc. Ngươi không thích bộ quần áo này, nhưng nếu bị lạnh thì người chịu tội là ngươi chứ ai."

Không ai có thể trụ được khi Sở tổng dỗ dành, càng không cần nói đến Dạ Đản Đản.

"Ngươi tức giận với ta, còn muốn nhảy vào đống lửa, nhưng ngươi có nghĩ ta lo lắng như thế nào không? Chẳng may bị bỏng, vỏ trứng bị sao thì ngươi đâu thể trưởng thành được?"

"Ta cực khổ cứu ngươi ra không phải là để ngươi đi chết."

"Nếu ngươi không thích quần áo này thì chịu đựng chút có sao? Ta đã sai người may bộ khác cho ngươi, chỉ mấy ngày nữa là có quần áo đẹp đẽ, sao phải phát cáu?"

Sau mấy lần dỗ dành, quả trứng thông minh lập tức cắn câu.

Sau một thời gian, Sở Mộ Vân mang đến một cái áo choàng đen nhỏ được chế tác tinh xảo, cuối cùng Dạ Đản Đản cũng đi lên từ đáy xã hội, nhân sinh tỏa sáng.

Hồ ly nhỏ tò mò: "Đây là gì? Có thể ấp ra linh thú không?"

Sở Mộ Vân sờ trán Dạ Đản Đản, chậm rãi nói: "Không phải linh thú."

Hồ ly nhỏ khó hiểu: "Sao?"

Sở Mộ Vân: "Là người rất quan trọng với ta."

Vẻ mặt hồ ly nhỏ mờ mịt, nhưng lời này không phải Sở Mộ Vân nói cho nó nghe. Cảm nhận được Dạ Đản Đản nảy lên dưới lòng bàn tay, hắn khẽ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc