PHẢI CẦU HÔN VỚI BẢY NAM NHÂN, LÀM SAO BÂY GIỜ?

Dạ Kiếm Hàn hỏi một câu mà cả đời Lăng Huyền cũng không quên được.

Tuy y không biết nó có liên quan gì, nhưng trực giác mạnh mẽ lại khiến y đoán được có chuyện mà y không biết, hơn nữa còn vô cùng quan trọng.

Dạ Kiếm Hàn dẫn dắt y: "Nói nghe thử xem, có phải đó là một hang động vô cùng kín đáo không? Ở đấy từng xuất hiện chuyện khác thường? Ví dụ như một con quái vật chui lên từ dưới lòng đất?"

Tuy y dùng câu hỏi nhưng lại mang tính trần thuật.

Đừng nói đến Lăng Huyền bị y hỏi cho sững người, Sở Mộ Vân cũng ngơ ngẩn.

Linh cục cưng: "Trời đất ơi!! Chuyện này là sao vậy!!!" Σ(°ロ°|||)}!"

Sở Mộ Vân: "......"

Linh: "Cầu giải thích! Ký chủ đại đại mau giải thích xem chuyện gì đang xảy ra vậy!"

Sở Mộ Vân không nói gì. Sự thật rất đơn giản, Dạ Kiếm Hàn đã biết đến thuật Đại Hành thì đương nhiên biết tất cả, nhưng quan trọng là làm sao y biết được?

Lăng Huyền im lặng, tuy nhiên vẻ mặt y đã chứng minh mọi thứ.

Dạ Kiếm Hàn khẽ mỉm cười, môi mỏng lại thì thầm câu kia: "Thật đúng là tình sâu nghĩa trọng."

Lăng Huyền nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Dạ Kiếm Hàn, hỏi y: "Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tại sao ngươi lại biết!"

Dạ Kiếm Hàn quay lại nhìn Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân cũng đang nhìn y không chớp mắt.

Hai người nhìn nhau, tiến vào đôi mắt đối phương nhưng lại không thể nhìn thấu.

Dạ Kiếm Hàn hạ quyết tâm nói đến cùng: "Nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Người Lăng Mộc thích không phải Lăng Túc Vân. Trái tim hắn luôn đặt trên người ngươi, dù qua mấy trăm năm, hắn trả giá bao nhiêu tâm huyết vẫn vì một chuyện: Cho ngươi tự do."

Đồng tử Lăng Huyền co rút, vẻ mặt y nghiêm nghị: "Ta chưa bao giờ bị trói buộc."

Dạ Kiếm Hàn nhìn y: "Chỉ sợ lúc ngươi bị giam cầm còn không có ý thức."

Câu này khiến Lăng Huyền không thể đáp lời.

Dạ Kiếm Hàn thưởng thức Linh Dẫn Thảo trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Ngàn năm trước, Lăng Mộc phát hiện ngươi bị giam cầm liền phá trận cứu ngươi ra. Các ngươi sống chung một thời gian, còn trở thành người yêu. Tuy nhiên không lâu sau, khi Lăng Mộc muốn cứu ngươi ra ngoài thì phát hiện dưới trận pháp trấn áp một con quái vật, hơn nữa vô cùng hung hãn, nếu thả nó ra sẽ tạo ra hỗn loạn lớn. Hắn bất đắc dĩ phải ở cùng ngươi trong hang động kia thêm mấy tháng phải không?"

Y hơi ngừng lại, tiếp tục nói: "Chắc lúc đó cũng không lâu lắm, dù sao A Mộc cũng uyên bác, rất nhanh đã học được thuật Đại Hành."

"À" Y nhìn Lăng Huyền mỉm cười: "Ta còn chưa giải thích với ngươi thuật Đại Hành là gì đúng không? Thứ này tràn ngập ác ý và âm mưu, vì để đổi lấy sự tự do của ngươi mà A Mộc không tiếc trả giá tất cả, cần một mạng người, một Mộ Nhân nửa sống nửa chết, cùng với uy danh vạn người tôn kính."

Lăng Huyền rất thông minh, y nhanh chóng đoán được những thứ đó ứng với điều gì.

Mà Dạ Kiếm Hàn còn không cho y cơ hội do dự: "Lăng Túc Vân là thế nhân của ngươi, Lăng Mộc tự nguyện trở thành Mộ Nhân, còn uy danh vạn người tôn kính... Lăng Vân Tông có hàng ngàn tu sĩ dưới trướng."

Nói đến đây, mọi chuyện đã hoàn toàn bại lộ.

Sở Mộ Vân không thể nhịn được nữa: "Nói hươu nói vượn! Thật vớ vẩn!"

Dạ Kiếm Hàn nhún vai, nói với Lăng Huyền: "Ngươi xem kìa, vì để ngươi không có gánh nặng tâm lí, vì sự "tự do" thật sự của ngươi mà hắn không nói gì về chuyện này, âm thầm đeo trên lưng, tự nguyện gánh vác, yên lặng trả giá..."

"Chuyện này không thể nào!" Sở Mộ Vân hoàn toàn bị chọc giận.

Dạ Kiếm Hàn không nhìn hắn, nghiêm túc hỏi Lăng Huyền: "Chuyện ta nói có phải từng xảy ra không? Lăng Mộc đột nhiên rời đi phải không? Sau khi biến mất trăm năm, trở về lại có thêm Lăng Túc Vân, lòng của hắn chỉ đặt trên người gã."

Chuyện này hoàn toàn không sai, điều mà Lăng Huyền nghĩ mãi ngàn năm không ra cuối cùng cũng sáng tỏ. Chân tướng ẩn sau sương mù thật khiến người ta nghẹn họng trân trối.

"Ngươi biết Thân Xác Tương Ứng là gì không? Là lấy một sợi du hồn trong cơ thể ngươi, tẩm bổ cẩn thận, không chỉ tốn rất nhiều thời gian mà còn tốn sức lực, mãi đến khi du hồn và cơ thể dung hợp thì Thân Xác Tương Ứng mới xem như có hiệu lực."

"Ngươi biết Mộ Nhân là gì không? Hắn giống như tế phẩm trên tế đàn, sống sờ sờ mà bị đặt ở đó, vĩnh viễn không vào luân hồi, chờ đợi con quái vật kia phá tan khỏi lồng giam, cắn nuốt tất cả. Bởi vì... hắn đã hứng lấy thù hận vốn đặt trên trận nguyên kia."

"À, trận nguyên vốn là ngươi, Lăng Huyền..." Dạ Kiếm Hàn thở dài: "Ngươi có tài đức gì mà được nam nhân này mê đắm như vậy."

Mọi thứ đều chính xác.

Linh: "Trời ơi... Tại sao Tham ăn lại biết!"

So với Linh cục cưng ngạc nhiên đến ngây người, Sở Mộ Vân lại vô cùng bình tĩnh.

Từ những gì y nói, hắn biết được một chuyện quan trọng.

Dạ Kiếm Hàn nói hắn rời đi trăm năm, trở về có thêm Lăng Túc Vân bên cạnh. Lời này có nghĩa là hắn mất trăm năm để đi tìm Thân Xác Tương Ứng.

Nhưng thật ra không đúng, bởi vì trong thời gian đó Sở Mộ Vân chưa từng rời đi, chỉ mai danh ẩn tích điều khiển phía sau Lăng Vân Tông, thông qua Lăng Thiện khiến Lăng Vân Tông từ vô danh trở nên nổi tiếng.

Từ điều này có thể thấy được Dạ Kiếm Hàn không biết tất cả về sự thật, mà bằng cách nào đó từng chút tìm ra thông tin, cuối cùng cho ra đáp án.

Y cố ép hỏi Lăng Huyền cho thấy rất nhiều chuyện y cũng không rõ, nhưng lại dùng lời lẽ tấn công Lăng Huyền, từ phản ứng của y mà có được đáp án.

Linh Dẫn Thảo, Con Rối, Thân Xác Tương Ứng, Vạn người quy phục, Mộ Nhân, thuật Đại Hành, trận nguyên... Chỉ cần mấy từ này, sắp xếp theo thứ tự là y đã đoán ra chân tướng, năng lực tư duy như vậy quá kinh khủng!

Tuy Sở Mộ Vân có ý muốn để Dạ Kiếm Hàn cho Lăng Huyền biết chân tướng. Thế nhưng vào lúc này, sau khi chứng kiến thủ đoạn của y, cái nhìn của Sở Mộ Vân đối với Lăng Huyền đã hoàn toàn thay đổi.

Muốn công lược nam nhân này là chuyện cực kì dễ.

Lăng Huyền ngây người, chấn động mà y phải chịu vượt quá sức tưởng tượng của bất kì ai.

Cuối cùng Dạ Kiếm Hàn cũng nhìn Sở Mộ Vân: "Ngươi biết tại sao ta lại nói cho y biết không?"

Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm vào y.

Dạ Kiếm Hàn cười ác ý: "Bởi vì ta không muốn Lăng Huyền được tự do."

Nghe được ẩn ý trong lời này, đồng tử Sở Mộ Vân co rút, sống lưng cũng lạnh lẽo. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, nhưng vẫn chậm một bước.

Dạ Kiếm Hàn dễ dàng cắn nuốt sức mạnh của hắn, khiến hắn phải trơ mắt nhìn- Cây Linh Dẫn Thảo xanh lục biến thành tro bụi.

Y phá hủy Linh Dẫn Thảo rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Dạ - Sherlock Holmes - Quỷ súc - Tham ăn - Kiếm Hàn ~

Khụ khụ, Tham ăn không kiêu ngạo, y cũng không thích lừa người, y thích... giết người [Nụ Cười Bóng Đêm]

Bình luận

Truyện đang đọc