PHẢI CẦU HÔN VỚI BẢY NAM NHÂN, LÀM SAO BÂY GIỜ?

Không có Linh Dẫn Thảo, con rối trong nháy mắt mất đi hiệu lực. Lăng Túc Vân nằm gần một tháng trút hơi thở cuối cùng, không còn con đường sống.

Thân Xác Tương Ứng chết, thuật Đại Hành sụp đổ, tất cả đều bị hủy hoại.

Sở Mộ Vân không thể diễn nữa, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ. Não hắn lúc này giống như công tơ tốc độ cao, không ngừng phân tích, nghiên cứu, phỏng đoán, muốn tìm bước đột phá ra khỏi cục diện hỗn độn.

Vào lúc này, một tia sáng mờ nhạt và yếu ớt chui ra từ cơ thể Lăng Túc Vân. Đó là du hồn của Lăng Huyền, tuy đã dung hợp với Thân Xác Tương Ứng, nhưng khi Lăng Túc Vân chết thì nó cũng mất đi thân xác chứa đựng. Vì vậy nó bay ra ngoài, lơ lửng trong không trung.

Vì Sở Mộ Vân đang suy nghĩ nên không chú ý đến sự tồn tại của nó.

Lăng Huyền đang ngơ ngẩn cũng không nhìn thấy nó.

Mà Dạ Kiếm Hàn khống chế tất cả từ đầu đến cuối, nên đương nhiên rảnh rỗi để ý đến thứ khác.

Vì vậy y nhìn thẳng sợi du hồn kia.

Theo lý thuyết, du hồn nhỏ vốn chui ra từ bản thể, giờ có cơ hội trở về thì phải lặng lẽ quay lại bản thể mới đúng.

Tuy nhiên nó lại lơ lửng ở không trung, đi đông đi tây giống như bị lạc đường, không biết phải làm sao.

Người có thể lạc đường, nhưng linh hồn thì không. Thứ này gặp bản thể giống như thanh sắt gặp nam châm, lao như điên qua không chút do dự.

Xảy ra tình huống này chỉ có thể là ở hiện trường có hai cục nam châm.

Trong lòng Dạ Kiếm Hàn khẽ động, y vươn tay ra, sợi du hồn vui sướng lao đến...

Dạ Kiếm Hàn giao tiếp với linh hồn quá nhiều lần, vô cùng quen thuộc với thứ này.

Vì y cắn nuốt linh hồn nên các linh hồn khác đều sợ hãi sự tồn tại của y.

Dù sao... ai cũng không muốn mình bị ăn mất.

Sợi du hồn này của Lăng Huyền không biết là ngu ngốc hay do dũng cảm mà ngây ngốc nhào tới, chủ động để Dạ Kiếm Hàn cắn nuốt.

Dạ Kiếm Hàn cũng không do dự, dù sao Lăng Huyền không cần sợi du hồn này, y nhận lấy là được.

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, Dạ Kiếm Hàn đang định móc sợi du hồn kia nhập vào cơ thể thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, cả căn phòng rung lắc dữ dội.

Bọn họ đang ở Lăng Vân Tông, mà dưới Lăng Vân Tông là trận pháp kia. Lúc này Thân Xác Tương Ứng biến mất, trận nguyên trống vắng, cho nên trận pháp kia bắt đầu không yên tĩnh.

Hơn nữa Sở Mộ Vân còn xây dựng Lăng Vân Tông trên trận pháp, vì vậy nó muốn phá hủy tòa kiến trúc ngàn năm này!

Mà Lăng Vân Tông lúc này đã là một môn phái lớn, bình thường có không ít tu sĩ đóng quân ở đây, căn bản không kịp sơ tán! Con quái vật mà ra được sẽ tạo ra thảm họa khủng khiếp!

Sở Mộ Vân nhíu mày, Lăng Huyền vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng trước mặt hắn.

Sở Mộ Vân vừa nhìn y, vừa nghe Linh nói: "... Tất cả các góc đã sáng."

Ngày chân tướng bại lộ, Lăng Huyền sẽ hoàn toàn yêu mình, Sở Mộ Vân cũng không bất ngờ. Tuy nhiên bất ngờ lại là hắn không hề chờ mong chuyện này.

Nếu có thể, hắn thà rằng chân tướng này tiếp tục bị chôn vùi.

Lăng Huyền hoàn toàn bình tĩnh lại. Sau khi vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ biến mất, nam nhân kiêu ngạo khó thuần kia lại trở về.

Ngàn năm che giấu, ngàn năm trả giá của hắn cũng không khiến y mảy may tức giận.

Y chỉ cụp mắt nhìn Sở Mộ Vân, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi nói: "Cảm ơn ngươi."

Ba chữ đơn giản như lại như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Sở Mộ Vân.

Lăng Huyền kéo hắn qua, đôi môi nóng rực khẽ hôn lên trán hắn. Đây là một nụ hôn chứa đựng vô số tình ý nhưng không hề có chút tình dục nào.

Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y.

Hai người nhìn nhau, hắn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đối phương, cảm thấy vô cùng lo lắng và bất lực.

Ngược lại Lăng Huyền lại rất bình tĩnh.

Trong nháy mắt, vị trí của hai người dường như thay đổi.

Người luôn điềm tĩnh trở nên nóng nảy.

Người luôn bốc đồng lại trở nên bình tĩnh.

Sở Mộ Vân nhìn y, đột nhiên có loại cảm giác vớ vẩn.

Giống như rất lâu trước kia, hắn cũng từng gặp chuyện như vậy.

- Như giếng sâu đột nhiên gợn sóng

Sau khi đổi chỗ thì cảm xúc cũng khác nhau.

Tuy biết rõ Lăng Huyền muốn làm gì nhưng Sở Mộ Vân không thể ngăn cản.

Sức mạnh của hắn đã bị Dạ Kiếm Hàn cắn nuốt, thế nhưng dù hắn có tu vi thì sao?

Có một số chuyện xảy ra thì không thể ngăn cản.

Thân Xác Tương Ứng tử vong, trận pháp bị phá, quái vật kia không nên xuất hiện ở nhân gian. Vì vậy kết quả duy nhất chỉ có thể là...

Lăng Huyền nhìn hắn, nói hai chữ: "Yên tâm."

Sở Mộ Vân ngẩn ra, vội vươn tay giữ chặt y. Tuy nhiên tốc độ của Lăng Huyền nhanh hơn, y đánh một chưởng xuống đất, bên dưới lộ ra hoa văn đỏ tươi.

Kể từ khi Lăng Vân Tông được xây dựng ở đây, hang động kia đã bị Sở Mộ Vân phong tỏa.

Nơi phủ bụi mấy trăm năm lộ ra ngoài giải phóng vô số hồi ức liên quan.

Những điều hắn và Lăng Huyền đã từng làm ở đây giống như hoa văn trận pháp dày đặc, đan xen dây dưa, không tìm được ngọn nguồn cũng không tìm được kết thúc.

Sở Mộ Vân từ từ bình tĩnh lại, không chớp mắt nhìn Lăng Huyền.

Lăng Huyền không quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng từ từ, nhưng không chút do dự, từng bước một kiên định. Dường như nơi y đi vào không phải là nhà giam, mà là... ngôi nhà tràn ngập ấm áp và hồi ức tốt đẹp.

Dạ Kiếm Hàn nói: Ta không muốn Lăng Huyền được tự do.

Vì vậy y nói tất cả cho Lăng Huyền, chiếc lồng giam Dạ Kiếm Hàn vẽ ra không chỉ nhốt Lăng Huyền mà còn đóng đinh trái tim y ở đó.

Dạ Kiếm Hàn biết Lăng Huyền không muốn để Sở Mộ Vân có kết cục bi thảm như Mộ Nhân, đồng thời Lăng Huyền sẽ gánh vác tất cả.

Vì vậy y phá hủy Linh Dẫn Thảo, để Lăng Huyền tự động chìm vào giấc ngủ sâu.

Thuật Đại Hành, Thân Xác Tương Ứng cũng không thể so với trận nguyên chân chính.

Khi tay Lăng Huyền chạm vào trận pháp nứt nẻ, ánh sáng đỏ càng trở nên mạnh mẽ, phóng thẳng lên trời như muốn nổ tung trên không trung.

Trong nháy mắt mọi thứ trở về như lúc đầu.

Sở Mộ Vân cố gắng đứng lên, nhìn nam nhân nằm trên giường băng.

Tóc đỏ tán loạn, khuôn mặt anh tuấn như lần đầu gặp mặt.

Sở Mộ Vân nhìn y một lát, sau đó quay lại nhìn thẳng Dạ Kiếm Hàn.

Hắn mở miệng: "Giao dịch đi."

Dạ Kiếm Hàn: "Sao?"

Sở Mộ Vân hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang, phơi bày dáng vẻ mưu tính và lạnh lẽo vô tình: "Giúp ta bảo vệ linh hồn và cơ thể Lăng Túc Vân."

Ánh mắt Dạ Kiếm Hàn hơi lóe: "Ngươi còn có cách khiến gã sống lại?"

Sở Mộ Vân không trả lời y mà tung ra mồi câu vô cùng hấp dẫn: "Ngươi có muốn biết.... thân thế của mình không?"

Bình luận

Truyện đang đọc