PHẢI CẦU HÔN VỚI BẢY NAM NHÂN, LÀM SAO BÂY GIỜ?

Dạ Kiếm Hàn sắp nở?

Sở Mộ Vân không nuôi trứng nên không biết quy luật sinh trưởng và phát triển của y.

Nhưng vỡ vỏ trứng....

Có nghĩa là y sắp nở ra?

Rất nhanh Linh cục cưng lại nghĩ đến một khả năng khác: "Trứng Tham ăn vỡ rồi."

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: "/(tot)/~~ Mấy ngày nay y im lặng như vậy có phải là do bị thương không? Hay là khi nhảy cầu không may đâm đầu vào tảng đá..."

Sở Mộ Vân: "..."

Sở thích nhảy cầu của Dạ Đản Đản... rõ như ban ngày.

Sở Mộ Vân nghiêm túc nói: "Đâm đầu chết không thể, nhưng có thể bị thương."

Linh: QAQ!

Sở Mộ Vân tính toán thời gian, bây giờ mới qua mấy tháng, Dạ Kiếm Hàn không thể nở sớm như vậy được, hẳn là phải từ từ mới đúng. Hơn nữa y và Tu La Vực chưa dung hợp đến giá trị giới hạn, Dạ Kiếm Hàn vẫn sẽ chỉ là Dạ Đản Đản.

Còn vết nứt này...

Sở Mộ Vân thở dài, chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

Thức ăn của Dạ Đản Đản là linh hồn, muốn xác nhận xem y bị thương hay sắp nở thì săn ít linh hồn cho y ăn là cách đơn giản nhất.

Trên đời này không thiếu những kẻ rác rưởi làm điều ác. Trước đó Sở Mộ Vân đã làm ra một cái nhẫn linh hồn, có tác dụng giam giữ linh hồn trong một giờ. Mặc dù thời gian ngắn nhưng cũng đủ để hắn trở về hang động.

Khi mang một đống linh hồn trở về, Dạ Đản Đản vốn im lặng lại đột nhiên động đậy.

Ai có sữa thì người đấy là mẹ, dù có nghĩ thấu đáo đến đâu thì y cũng chỉ là đứa trẻ. Sở Mộ Vân nuôi y lâu như vậy cũng có chút kinh nghiệm, cẩn thận phân biệt liền đoán được cảm xúc của y lúc này.

Xem ra... trứng nở là giả, bị thương mới là thật.

Sau khi ăn uống no nê, vết nứt trên vỏ trứng đen lập tức biến mất, Dạ Đản Đản cũng trở nên phấn chấn.

Sở Mộ Vân sờ đầu y, nghiêm túc hỏi: "Nói đi, mọi chuyện là thế nào?"

Dạ Đản Đản: "..."

Sở Mộ Vân: "Đâm đầu vào tảng đá?"

Dạ Đản Đản: TAT

Sở Mộ Vân hơi cạn lời. Hắn không thể liên tưởng quả trứng ngốc này với Dạ Kiếm Hàn quỷ súc có IQ cao ngất ngưởng.

"Sau này không được nhảy cầu nữa."

Dạ Đản Đản: "... Ừ."

Hoa văn trên vỏ trứng biến thành những đường sóng đầy tủi thân. Sở Mộ Vân nhìn dáng vẻ đáng thương của y, hơi hạ giọng: "Khi nào ta có thời gian sẽ đưa ngươi đến suối nước nóng chơi." Ngụ ý là y vẫn có thể nhảy cầu nếu có người lớn trông.

Dạ Đản Đản vô cùng thông minh lập tức hiểu ra, hoa văn trên vỏ trứng biến thành hình mặt cười.

Sở Mộ Vân rất hưởng thụ. Tuy là hơi ngốc, nhưng quả trứng này vẫn đáng yêu hơn bạo quân quỷ súc nhiều.

Hôm sau chính là ngày dung hợp với Tu La Vực. Vốn dĩ là rất đau đớn, nhưng vì có Quân Mặc ở đây nên cũng coi là sung sướng suốt một đêm.

Hơn nữa cảm giác này rất kì diệu. Giống như hắn đang đứng trên dây thừng, bên trái là vực sâu tuyệt vọng, bên phải là thiên đường hạnh phúc. Sở Mộ Vân đứng ở giữa, cảm nhận sự kíc.h thích khi chúng va vào nhau.

Cảm giác như vậy còn phóng đại hơn tìn.h dục đơn thuần.

Cũng khiến người ta say mê hơn nhiều.

Sở Mộ Vân bình an vượt qua đêm trăng tròn, ngủ đến đêm hôm sau mới tỉnh lại.

Quân Mặc ở bên cạnh ôm lấy hắn, tóc bạc trượt từ vai xuống giống như ánh trăng rực rỡ ngoài cửa sổ.

Sở Mộ Vân không nhịn được quấn lấy một lọn tóc đùa nghịch.

Quân Mặc bỗng mở mắt.

Sở Mộ Vân nhìn y: "Ta đánh thức ngươi à?"

Quân Mặc không nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn. Đôi mắt bạc thất thần lộ ra chút bất an. Sau đó y cúi đầu, hôn mạnh xuống môi hắn.

Sở Mộ Vân hơi ngạc nhiên.

Quân Mặc xoay người về phía trước, theo tư thế này mạnh mẽ chiếm lấy hắn.

Đêm khuya làm loại chuyện này cũng không có gì đáng trách.

Bước ra khỏi suối nước nóng, Sở Mộ Vân mặc tạm áo khoác ngoài, hỏi y: "Sao vậy, mơ thấy ác mộng à?"

Quân Mặc cũng bước ra khỏi suối nước nóng. Dáng người của y bây giờ rất hấp dẫn, làn da vẫn trắng nõn, nhưng vai rộng eo thon, đôi chân dài. Khi đứng khỏa thân càng khiến máu người ta sôi sục.

Sở Mộ Vân không khách sáo nhìn ngắm y.

Quân Mặc không vội mặc quần áo, y cầm khăn tắm mềm mại đưa cho Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân mỉm cười, lập tức hiểu.

Hắn ngồi trên ghế dài, vỗ chân: "Tới đây."

Quân Mặc gối đầu trên đùi hắn, mái tóc bạc như thác nước rủ xuống mặt đất.

Sở Mộ Vân thong thả lau tóc cho y, vô cùng hưởng thụ thời gian yên tĩnh và ấm áp này.

Khi hắn cho rằng Quân Mặc sẽ không trả lời mình, y lại mở miệng: "Đúng là ác mộng."

Sở Mộ Vân: "Sao?"

Quân Mặc quay mặt về phía eo hắn nên không thể thấy rõ được vẻ mặt của y. Giọng nói kia cũng mờ mịt hơn lúc bình thường.

"Một vài cảnh tượng vụn vặt."

Sở Mộ Vân không để ý cho lắm: "Trong mộng có ta sao?"

"Đúng vậy." Giọng Quân Mặc dường như nhỏ hơn: "Trong mộng ngươi bỏ đi. Ta dùng mọi cách giữ ngươi lại nhưng không thể."

Bàn tay đang lau tóc của Sở Mộ Vân hơi dừng lại, nhưng cũng chỉ trong giây lát. Hắn chậm rãi tiếp tục lau, nhẹ giọng nói: "Chỉ là giấc mộng mà thôi."

"A Mộc." Quân Mặc hỏi hắn: "Ngươi sẽ đi sao?"

Sở Mộ Vân có thể dễ dàng cho y đáp án, nhưng lúc này hắn lại không muốn nói.

Nếu không đi thì sao, mà đi thì sao? Có một số chuyện không phải cứ hứa hẹn là được.

Sở Mộ Vân mỉm cười: "Đương nhiên là phải đi, ngày mai chúng ta đi cùng nhau."

Quân Mặc hơi khựng lại.

Đây là câu nói rất mơ hồ, cho đáp án nhưng lại như chưa cho.

Quân Mặc hiểu được, nhưng sâu trong lòng vẫn có mầm cây chờ mong. Cho dù hoàn cảnh khắc nghiệt, cho dù không có nguồn nước, cây non này vẫn ngoan cường không để khô héo.

Không có logic, Quân Mặc lại nói: "Ta luôn cảm thấy ta làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi."

Sở Mộ Vân không hiểu.

Quân Mặc nói câu đó cũng cảm thấy rất hoang đường.

Khinh nhục hắn, cầm tù hắn... Rõ ràng y chưa từng làm, sao phải thấy áy náy?

Thậm chí còn cảm thấy A Mộc vì vậy mà rời khỏi y.

Sau đó Quân Mặc không nói gì nữa, Sở Mộ Vân chỉ cho rằng y đang bất an.

Dù sao gặp phải và trải qua nhiều chuyện như vậy, luôn sống trong địa ngục, đột nhiên lại chạm đến thiên đường. Cảm thấy sợ hãi và hư ảo rất bình thường.

Nghỉ ngơi một ngày, Sở Mộ Vân bắt đầu dạy Quân Mặc luyện đan.

Không thể không nói thiên phú của y rất cao. Nói Sở Mộ Vân dạy y, không bằng nói Sở Mộ Vân giống như sách hướng dẫn hơn.

Hắn nói ra phương pháp luyện đan dược, Quân Mặc lập tức thực hành không có chỗ nào để chê.

Qua nửa năm, trò Quân Mặc đã giỏi hơn cả thầy. Xác xuất luyện đan thành công còn cao hơn Sở Mộ Vân.

Vào lúc này, hồ ly nhỏ lại mang đến tin tốt từ thành Mộ Quang.

"Ca, mỹ nhân bá đạo kia đã dẹp đường về phủ rồi! Thành Mộ Quang đã bỏ lệnh cấm ra vào!"

Sở Mộ Vân hơi ngạc nhiên: "Đi rồi sao?"

Hồ ly nhỏ hưng phấn nói: "Hình như có bí cảnh ngàn năm khó gặp mở ra, bên trong có bảo vật quý hiếm xuất hiện. Chắc là mỹ nhân kia đi đoạt bảo vật rồi."

Sở Mộ Vân nhíu mày: "Ngươi nghe nói bảo vật kia là gì?"

Hồ ly nhỏ: "Hình như là phương thuốc gì đó?"

Phương thuốc! Đó là phương thuốc chế ra Hoàn Hồn Đan.

Bình luận

Truyện đang đọc