Từ khi vào hang động, bọn họ chưa từng ra ngoài.
Sở Mộ Vân cố ý, còn Quân Mặc là không nhận ra.
Chuyện này cũng rất dễ hiểu, dù sao khi đắm chìm vào cuộc sống thoải mái thì người ta thường dễ dàng quên mất thời gian, đâu còn quan tâm mình đang ở đâu.
Mãi đến ngày thứ sáu, Sở Mộ Vân không thể không ra ngoài một lần.
Không phải vì thiếu thốn vật tư trong túi Càn Khôn mà là do trận pháp bên ngoài cần sửa chữa.
Ngày đầu tiên Sở Mộ Vân chỉ bố trí một kết giới đơn giản, nhưng không ngờ qua một đêm đã bị phá hủy...
Sở Mộ Vân đành phải ra ngoài bày trận, vẽ phòng ngự trận mạnh nhất, dùng bảy khối vạn linh thạch áp trận luân phiên.
Lần trước cũng đã nói rõ Vạn Linh Thạch quý như thế nào, tuy nhiên bảy viên đá treo đầy trời như thế cũng không duy trì nổi sáu ngày.
Linh cục cưng: "Kim ốc tàng Kiều thật không dễ, phòng tổng thống bảy sao cũng chưa đắt đến thế!"
*Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng giấu người đẹp".
Sở Mộ Vân: "10 điểm cho ẩn dụ này."
Linh cục cưng: ~(≧▽≦)/~
Sở Mộ Vân: "Nhưng Kim ốc tàng Kiều ít ra còn được nếm ngon ngọt, ta đây lại chỉ được nhìn không được ăn, không phải quá tệ sao?"
Linh cục cưng: "À..."
Sở Mộ Vân bổ sung: "Đợi nuôi lớn "Kiều", có khi y còn quay lại "tàng" ta."
Linh:...
Sở Mộ Vân: "Vì vậy cục cưng, ta với ngươi mới là chân ái."
Linh cục cưng: (w)
Sở Mộ Vân để lại một người một trứng trong hang động, còn mình thì ra ngoài sửa trận pháp. Hắn nhìn mức độ hư hại, nghĩ đến việc cải tạo lại trận đồ, vẽ một trận pháp phòng thủ mạnh hơn, có lẽ cũng sẽ chống đỡ được lâu hơn.
Hắn ở đây làm việc chống lại thiên lôi, Quân Mặc ở trong phòng lại vừa lúc tỉnh dậy. Nhìn hang động trống không, y lập tức giật mình.
Quân Mặc khoác áo xuống giường, đi ra ngoài vẫn không thấy ai. Tuy sắc mặt y vẫn không thay đổi nhưng trái tim lại khẽ run.
Không thể nói là thất vọng, cũng không có đau lòng, chỉ cảm thấy vận mệnh quả nhiên là vậy.
Y lặng lẽ đi từ phòng này sang phòng khác, cuối cùng chỉ còn chỗ suối nước nóng.
Nếu ở đó không còn ai... vậy thì thực sự không còn ai.
Quân Mặc dừng bước chân. Dưới ánh sáng phản chiếu của Dạ Minh Châu trên trần hang, trường bào kéo lê trên mặt đất trắng như sương tuyết.
Một lúc lâu sau... y vẫn bước vào.
Ở đây năm ngày, y đã vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức từng ngóc ngách đều chứa tải kí ức.
Quân Mặc ngây người nhìn.
Âm thanh rơi xuống nước bỗng thu hút sự chú ý của y.
Quân Mặc bừng tỉnh, nhìn sang- trong suối nước ấm áp, một quả trứng to như quả bóng cao su rơi tõm xuống.
Bức tranh này... nói thế nào nhỉ... ừm... mỗi người sẽ có suy nghĩ khác nhau.
Quân Mặc sẽ cho rằng quả trứng không may rơi xuống nước.
Sở tổng sẽ nhướng mày híp mắt: Định tìm đường chết sao.
Linh cục cưng nhìn thấy vậy sẽ nhắc nhở: Tham ăn đại đại, cẩn thận bị luộc chín nha!
Tất nhiên... đương sự Dạ Đản Đản lại nghĩ: Đây là cú lấy đà hoàn hảo, cú nhảy hoàn hảo, tư thế rơi xuống hoàn hảo!
Tuy nhiên Dạ Đản Đản lại không ngờ có người tới, vì vậy sau khi rơi xuống nước, y liền lặn xuống, biến thành một quả trứng chết đuối.
Trong hang động, Quân Mặc và Dạ Đản Đản coi như đã sống chung năm ngày.
Nhưng Quân Mặc không để ý đến y vì y luôn ở suối nước nóng.
Tuy Dạ Đản Đản nhỏ nhưng vô cùng thông minh, y biết mình không giống quả trứng bình thường nên luôn cẩn thận, không để lộ sự đặc biệt của mình với những người bên ngoài. Bởi vì thế suốt năm ngày, y yên tĩnh giống như vật trang trí.
Quân Mặc nhìn thấy y, sao có thể biết đây là quả trứng có tư duy?
Lúc này hai người đối diện nhau.
Trong lòng Quân Mặc chợt có một suy nghĩ.
Sở Mộ Vân rất thích quả trứng đen này, những lúc rảnh rỗi sẽ ôm nó trong lòng. Lúc đầu Quân Mặc tưởng nó là lò sưởi, sau lại nghĩ là hộp đựng đồ. Mấy ngày trước y hỏi mới biết được... đó là một quả trứng.
Lúc ấy vẻ mặt Sở Mộ Vân rất dịu dàng, vừa vuốt ve đầu trứng, vừa mặc quần áo cho nó: "Ta rất quý trọng y."
Quân Mặc nhớ rõ vẻ mặt của hắn khi đó, vì vậy chú ý đến quả trứng đen này thêm mấy lần.
Bây giờ nhìn thấy nó, Quân Mặc có cảm giác vô cùng thân thiết.
- Hoặc là nó và y đều bị vứt bỏ, hoặc là cả hai đều không bị vứt bỏ.
Quân Mặc không cởi đồ mà bước xuống suối nước nóng. Nước trong hồ chỉ ngang đến đầu gối, vạt áo rộng nổi trong nước như hoa sen nở rộ, từng tầng bung ra vô cùng đẹp.
Nhưng Dạ Đản Đản lại không thích, y ghét cái gã không có màu sắc này.
Quân Mặc không thể hiểu được suy nghĩ của một quả trứng, y vớt nó lên, ôm ở trong lòng.
Sau khi đi lên, cuối cùng Quân Mặc cũng quyết định ra ngoài xem thử.
Có lẽ A Mộc đang ở bên ngoài.
Quân Mặc không dừng bước, ôm Dạ Đản Đản ra khỏi hang động.
Sau khi ra ngoài, nghe thấy tiếng sấm rền vang, cảm nhận mặt đất dưới chân rung chuyển, Quân Mặc lại ngây ra.
Vạt áo ướt sũng của y bị gió cuốn lên, khi bay lên hơi nước lành lạnh tản ra trong không khí. Mà cái lạnh lẽo kia dường như cũng theo không khí khí tràn vào trong khoang ngực...
Quân Mặc không chớp mắt, giờ phút này y còn gì mà không hiểu?
Nơi này chưa bao giờ bình yên, tai ương vẫn luôn đi theo y, thậm chí còn dữ dội hơn so với lúc bình thường... Tiếng sấm vang khắp trời, mưa rền gió dữ, cảnh tượng trên như đến ngày tận thế, ngay lập tức sẽ sụp đổ, rơi xuống vực sâu, biến thành phế tích.
Tai ương như vậy nhưng y lại chẳng hề hay biết.
Bởi vì y đang sống - tại một thiên đường do chính Sở Mộ Vân tạo ra.
Không biết hắn đã trả giá bao nhiêu tu vi, bao nhiêu tâm huyết, dùng một cái giá rất lớn để đánh đổi lấy yên bình và ấm áp ngắn ngủi.
Quân Mặc ngây ra nhìn, không nhúc nhích.
Mãi đến khi Sở Mộ Vân cải tạo lại trận pháp, quay lại nhìn thấy thiếu niên tóc bạc đang đứng đó.
Mái tóc dài của thiếu niên bị gió cuốn lên lộ ra khuôn mặt tinh xảo. Tuy mặt y vẫn không có cảm xúc, nhưng nhìn kĩ có thể thấy trong đôi mắt vốn trống vắng có chút gợn sóng.
Sở Mộ Vân mỉm cười đi đến: "Sao lại ra ngoài rồi?"
Quân Mặc được hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo: "Ngươi không cần làm vậy."
Sở Mộ Vân vừa thi thuật làm khô quần áo của y, vừa nói: "Không sao, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến."
Quân Mặc: "Ngươi không thể duy trì mãi được."
Sở Mộ Vân mỉm cười ngắt lời y: "Chưa rõ..."
Quân Mặc giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lúc này Sở Mộ Vân cũng nhìn y. Khi hai người nhìn nhau, Quân Mặc cảm nhận được trong đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn.
Đó là sự tự tin khắc sâu trong linh hồn, vừa có khí thế không đặt thiên hạ vào mắt, vừa kiêu ngạo và cuồng vọng không thèm quan tâm đến Thiên Đạo.
Sở Mộ Vân nói nốt câu còn lại bên tai y: "Chưa rõ là ai không chịu nổi đâu."
"Ta và Thiên Đạo thử xem... rốt cuộc ai mới là người kiên trì đến cuối cùng."
Cảm giác quen thuộc đột nhiên lấp đầy tâm trí Quân Mặc, khiến y ngây người ra.