Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, nhóc con Chi Chi này, rất có tình cảm, người chung sống lâu với nó, nó đều sẽ bất
giác coi thành người nhà.
Cho dù bình thường bị Tiểu Hổ bắt nạt thảm như thế, ở thời khắc mấu chốt.
vẫn luôn lo lắng cho Tiểu Hổ.
Hơn nữa… trong cái túi nhỏ của nó làm sao cái gì cũng có?
Nàng từng thấy nó lấy ra chén bát từ
trong túi, dao găm từ trong túi, kim chỉ từ trong túi, nồi niêu từ trong túi… Bây giờ ngay cả khăn tay cũng có, hôm nào phải chôm cái túi của nó qua xem thử, bên trong rốt cuộc còn có thứ gì mới được!
Tiểu Hổ tương đối sĩ diện, lại còn là
thần thú, không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt Chi Chi, bởi thế dùng
móng đẩy nó ra, lặng lẽ tự liếm vết thương.
Chi Chi nhìn nó, miệng oa oa khóc lên,
Tiểu Hổ ngẩng đầu liếc nó một cái, có chút không biết nói gì, dáng vẻ đó giống như đang nói:
“Khóc cái gì? Bị thương cũng đâu phải ngươi!”
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nhìn hai đứa
này, sau đó nhớ tới việc Bách Mục Hàn Thiềm đã bị giết chết, những người nàng mang tới sao vẫn không có ai đi ra hoan hô một cái?
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở xung quanh
đầm lầy, những thanh niên kia đều chậm rãi vây tới, ánh mắt chấn động mà nhìn Hoàng Bắc Nguyệt cùng mái tóc đỏ tung bay.
Vẻ mặt của mọi người đều ngẩn ngơ, giống như không biết nên phản ứng thế nào.
Biểu tình của những người kia có chút
kỳ quái, hoàn toàn không giống dáng vẻ khi đã giết chết được cường địch, ánh mắt của nàng dần dần chuyển sang Cát Khác gần nàng nhất.
Cát Khắc ngẩn ra, sau đó đột nhiên đặt một tay ở trước ngực, quỳ xuống, hô lớn:
“Già Dạ Chi Vương! Già Dạ Chi Vương của chúng ta!”
Hắn vừa quỳ, những người khác cũng tới tấp quỳ xuống giống như hiệu ứng domino, đặt một tay ở trước ngực, hô lớn lên theo:
“Già Dạ Chi Vương!”
“Già Dạ Chi Vương!”
Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, Già Dạ Chi
Vương? Hình như, vừa rồi Bách Mục Hàn Thiềm kia trước khi chết, cũng đã
nói “Già Dạ Chi Vương”
gì đó, chỉ là nàng không có để ý.
Bây giờ xem ra, Già Dạ Chi Vương này là chỉ nàng?
“Cát Khắc, đây là chuyện gì?”
Nàng cất giọng hỏi.
Cát Khắc vẫn chưa mở miệng, A Tát Lôi
đã nhanh nhảu hơn ai hết vui sướng chạy đến trước mặt nàng, thắng cái
két lại, đặt một tay trước ngực, cung kính nói một tiếng:
“Già Dạ Chi Vương, ngài là thủ hộ thần của tộc Hách Na Lạp bọn ta.”
“Ta không phải thần gì cả.”
Hoàng Bắc Nguyệt nói, nàng đến đối phó
Bách Mục Hàn Thiềm, cũng là có lòng riêng, nếu không, nàng trước giờ vẫn không có lòng đồng cảm lớn như thế đâu.
“Ngài đương nhiên không phải thần linh, Già Dạ Chi Vương cũng không phải thần linh, nhưng ngài từng bảo vệ tổ
tiên của chúng tôi, giống như việc ngài làm hôm nay.”
A Tát Lôi nói chuyện với nàng, giọng điệu tràn ngập kính nể, cũng không hề hèn mọn, chỉ là đầy lòng sùng kính với nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói:
“Các vị quên rồi sao? Hết thảy của hôm nay, không phải công lao của một mình ta, các vị cũng đều có phần.”
Nàng mặc dù cuồng ngạo, nhưng cũng
biết, hôm nay nếu không có những thanh niên này giúp khắc chế uy lực một trăm con mắt của Bách Mục Hàn Thiềm, nàng sẽ không thắng dễ dàng như
thế.
“Không có ngài, cả bộ tộc bọn ta đều sẽ gặp phải nguy cơ diệt vong, Già Dạ Chi Vương, cảm tạ ngài!”
“Cảm tạ ngài!”
“Cảm tạ ngài!”
Những tiếng cảm tạ nối tiếp vang lên,
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có tiếp tục khách sáo giả tạo mà thản nhiên
thừa nhận những lời cảm tạ thuần phác này.
Cát Khắc mang theo người lao xuống, vô cùng hưng phấn mà nói:
“Già Dạ Chi Vương, chúng ta trở về bộ lạc thôi! A Tát Lôi, ngươi về trước mang tin tức này cho tộc trưởng!”