PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Editor: Mặc Tử Liên

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

“Hừ! Hiện tại muốn chạy trốn thì đã chậm rồi!”

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười ra tiếng: “Ai nói ta muốn trốn?”

Nói xong, dưới chân giẫm thật mạnh, thân mình mượn lực nhảy lên, nắm lấy móng vuốt của Băng Linh Huyễn Điểu đang bay ở phía trên, phút chốc bay lên cao.

Chỉ là động tác vô cùng nhanh khiến cho người ta hoa mắt, căn bản không kịp ngăn cản, chờ tới lúc Mộc Thương phản ứng, chỗ Hoàng Bắc Nguyệt vừa đứng bỗng nhiên vang lên một tiếng la hét phẫn nộ, sau đó mảnh đất đó bị một đạo ánh sáng màu bạch ngân chẻ ra, Vị Ương đầu người thân rắn từ dưới mặt đất bay lên!

Vừa rồi nàng bị chôn ở dưới lòng đất, nghe thấy thanh âm của Hoàng Bắc Nguyệt, cho là nàng ta đứng ở phía trên này, cho nên không hề lưu tình chút nào, một kiếm cứ như vậy mà hung hăng chém xuống.

Vị Ương tôn thượng của Tu La thành, thực lực áp đảo mười hai Ma thần, Mộc Thương thuộc hệ ảo thuật sao có thể là đối thủ của nàng? Mặc dù phản ứng lùi ra rất nhanh, hơn nữa nhanh chóng thi triển ảo thuật, nhưng mà ảo thuật của hắn làm sao so được với kiếm khí của Vị Ương?

“ A____!” Hét thảm một tiếng, tay phải của Mộc Thương cứ thế bị một kiếm của Vị Ương chặt xuống.

Máu tươi lập tức bắn tung tóe.

Trên mặt Vị Ương dính vài giọt máu, lúc này mới nhận ra mình chém nhầm người, chỉ là ở một nơi như Tu La thành vốn không có thứ gọi là tình cảm, cho dù giết lầm đồng bạn, trong lòng nàng cũng sẽ không có chút cảm giác đau khổ gì.

Lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộc Thương rồi ném một câu: “Vướng chân vướng tay!”

Mộc Thương đau tới mức sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi, oán hận nhìn thoáng qua Vị Ương, ngậm miệng không nói lời nào, bản thân lùi xuống xử lí vết thương.

Vị Ương xoay mình nhấc kiếm lên, thấy Băng Linh Huyễn Điểu đã từ hang động bay đi, Tiểu Hổ cõng Thiên Đại Đông Nhi lên, cũng đã rời khỏi đây.

Chỉ trong nháy mắt đã đi đến một nơi rất xa.

Ánh mắt của Vị Ương nheo lại, lạnh lùng nói: “Âm Hậu từng dặn dò, miễn là mang về thì cho dù bị thương cũng không sao, như vậy ta cũng sẽ không khách khí!”

“Đừng khóc, không bỏ lại ngươi đâu!” Trong tình cảnh chạy thoát thân, Hoàng Bắc Nguyệt còn phải an ủi Chi Chi đang đau lòng khóc không thôi, tiểu tử kia nắm lấy áo nàng, nhất định không chịu buông tay, sợ rằng nàng sẽ đem nó giao cho người khác.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa bất đắc dĩ vừa thương tiếc sờ sờ đầu của nó, nói: “Ta làm sao có thể bỏ ngươi chứ? Các ngươi là bằng hữu quan trọng nhất của ta…”

Những lời buồn nôn nàng không nói được, chỉ có thể vỗ vỗ đầu của Chi Chi, tiếp tục để nó khóc.

Nhưng mà chỉ là một Ngự Thổ phù nhỏ bé mà lại tạo thành thương tổn lớn tới như vậy sao? Phải làm gì để đối phó với Vị Ương kia đây?

Nàng cảm nhận được sát khí phía sau càng ngày càng áp sát, nhưng nàng nhiều lần vào sinh ra tử, lấy kinh nghiệm trong lúc nguy hiểm mà lớn lên, càng là nguy hiểm thì nàng càng có thể tỉnh táo.

Tại thời điểm này, trong suy nghĩ đã phân tích làm thế nào để ra khỏi Tu La thành mà có ít thương vong nhất.

“ Yểm?” Ngay thời khắc nguy cấp này, nàng cũng chẳng quan tâm quan hệ của nàng với Yểm, bọn họ là cộng sinh, vào giờ phút sinh tử tồn vong, không thể chỉ mỗi mình nàng nghĩ biện pháp.

Một lát sau bên trong Hắc Thủy Cấm Lao mới có tiếng đáp lại, thanh âm uể oải nói: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”

“Ngươi có thể ra ngoài không?”

Yểm ha hả cười nói: “Hiện tại ngươi chỉ cần liên hệ với Vạn Thú Vô Cương, phù nguyên sẽ hoàn toàn bị nghiền nát, nhưng nếu không có Vạn Thú Vô Cương, ta không thể thoát ra được.”

Bình luận

Truyện đang đọc