PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Trên tờ giấy chỉ viết có chừng đấy, nhờ người khác làm việc, không lưu lại một câu hồi báo thì thôi đi, đằng này ngay cả nửa điểm hứa hẹn cũng không có, người này cũng thật là quái dị.

Nếu là người bình thường, nhìn thấy không có hồi báo, ai sẽ chịu làm việc cho một người đã chết đây? Cái hộp gấm này không đáng giá bao nhiêu tiền, lọn tóc này lại càng không! Nàng tựa hồ cũng không có ấn tượng gì đối với Biệt Nguyệt sơn trang của Nam Dực Quốc, nếu đã không nổi danh, có thể thấy đây chỉ là một cái sơn trang nhỏ bình thường, cũng không giàu có bao nhiêu.

Đem một vật không đáng bao nhiêu tiền đưa đến Nam Dực Quốc xa xôi ngàn dặm, lại còn không có hồi báo, thử hỏi có kẻ ngu ngốc nào lại nguyện ý đi làm? Trừ phi hắn gặp được một người ngay thẳng cương trực, cảm thương khi thấy hắn đã là một bộ xương khô thì may ra mới đồng ý giúp hắn một lần.

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt chứa chút ý cười, nhẹ giọng nói: “Quả nhiên có thủ đoạn, đến một khắc cuối cùng mà vẫn có thể tính kế hết thảy, nếu là hạng người hám lợi, vậy hắn nhất định sẽ không giúp ngươi, cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt của ngươi.”

“Mặc dù ta không phải là hạng người chân thành thiện lương mà ngươi hy vọng, tuy nhiên, nhìn vào mặt mũi của Vạn Thú Vô Cương, ta đây sẽ giúp ngươi một lần, trên con đường xuống hoàng tuyền, mong ngươi được an nghỉ.”

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lên, muốn sửa sang lại áo khoác cho hắn, nào ngờ không cẩn thân lại bị một đoạn xương ngón tay gãy của hắn đâm vào lòng bàn tay.

Nàng bị đau rụt tay về, một giọt máu từ lòng bàn tay rơi xuống, vô tình nhỏ lên xương đùi của hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, thầm mắng một tiếng xui xẻo! Nhưng khi vừa liếc mắt qua, nàng lại đột nhiên ngơ ngẩn… Vệt máu vừa nãy không ngờ lại đang chậm rãi dung nhập vào trong xương cốt của hắn! Con ngươi trong suốt trong nháy mắt trợn to, quang mang óng ánh như từng đợt sóng gợn.

Dung huyết tận xương… Làm sao có thể? Hoàng Bắc Nguyệt không phải là cốt nhục của Huệ Văn trưởng công chúa cùng Hoàng thượng của Nam Dực Quốc hay sao? Vì sao máu của nàng lại có thể thấm vào xương cốt của người này? Mặc dù trong lòng sóng lớn cuồn cuộn, thế nhưng mặt ngoài nàng vẫn tỏ ra như không có việc gì, hơn nữa bởi vì nàng đưa lưng về phía Phong Liên Dực, cho nên hắn cũng không có phát hiện tay nàng bị thương, cũng không biết máu của nàng đã nhỏ lên bộ hài cốt.

Nhắm mắt lại, trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh.

Trách không được năm đó người kia lại đem Yểm phong ấn trong thân thể của nàng, hắn sáng chế tạo Hắc Thủy Cấm Lao, thứ chỉ có thể phát huy uy lực khi dùng huyết mạch của người thân nhất, khóa Yểm lại.

Lúc đầu nhỏ máu nhận chủ với Vạn Thú Vô Cương, khóe miệng Linh Tôn đã lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, lúc này nàng cũng có thể hiểu rõ ẩn ý bên trong rồi.

Vạn Thú Vô Cương không phải thứ ai muốn nhỏ máu nhận chủ cũng được, chỉ có huyết mạch của người kia mới có thể mà thôi.

Khi thấy nàng nhỏ máu nhận chủ thành công với Vạn Thú Vô Cương, Linh Tôn cũng đã xác định, nàng không phải là hài tử của Huệ Văn trưởng công chúa cùng với Hoàng thượng, mà là với người kia.

Khi bí ẩn được cởi bỏ, nàng không hề cảm thấy cao hứng, trong lòng chỉ có vô tận buồn bã cùng tiếc nuối mà thôi.

Nàng chợt nghĩ đến thần thái và cử động của Huyền Xà Âm Hậu khi nhìn thấy nàng, lời nói của ả như còn đang vang vọng trong đầu.

… Mười bảy năm trước, dưới vầng trăng sáng của Bắc Diệu Quốc, các ngươi, các ngươi vậy mà lại… … Mười bảy năm trước, đây không phải là thời điểm Hoàng Bắc Nguyệt sinh ra hay sao? Trong đêm trăng sáng của Bắc Diệu Quốc, Huệ Văn trưởng công chúa cùng người kia trải qua một đêm xuân phong, nhưng chắc hẳn không người nào ngờ tới việc sẽ có hài tử.

Huệ Văn Trưởng công chúa gọi nàng là “Bắc Nguyệt”

, có phải là đang nói, kỳ thật nàng ấy biết Hoàng Bắc Nguyệt không phải là hài tử của đệ đệ, mà là của người kia? Đáng thương cho Hoàng đế, hắn phong nàng làm “Bắc Nguyệt quận chúa”

mà không hề hay biết, cái phong hào này lại chính là một sự nhục nhã đối với hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc