PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Lạc Lạc gật đầu, cũng không nói thêm gì, dìu nàng đi ra ngoài, dưới tình huống này, liếc mắt một cái là có thể đoán ra hắn có tâm sự.

Đi ra khỏi lều vải, Hoàng Bắc Nguyệt vừa chuẩn bị nói chuyện thì đám người Cát Khắc liền phấn chấn kề vai sát cánh với nhau đi về phía này, bộ dáng kia nhìn là biết đã chiến thắng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng vui mừng, vô tình quên mất cảm xúc của Lạc Lạc.

“Vương, không để cho người phải thất vọng!”

Cát Khắc gãi gãi đầu cười ha ha, nhìn bộ dáng có chút ngượng ngùng.

“Rất tốt!”

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bờ vai hắn, giơ lên một ngón tay cái: “Quả thật không có ai khiến ta thất vọng!”

“Vương, ngài có thưởng cái gì không? Chúng ta muốn được thưởng!”

A Tát Lôi ồn ào đứng lên, những người khác cũng hào hứng hô: “Thưởng, thưởng, chúng ta xuất lực cố gắng, cũng muốn được thưởng!”

Hoàng Bắc Nguyệt cười to: “ Đám người này, muốn thưởng thì thưởng, đi, vào thành mời các ngươi một bữa cơm!”

“ Được, đi thôi, vương mời khách!”

Mọi người hô hào, cùng nhau rời đi.

Lạc Lạc mất mát nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng âm thầm nghĩ: Thì ra, sư phụ thật sự tin tưởng nhóm người kia, mà thân là đồ đệ của người, nhưng người đã không có tin tưởng.

Năm đó âm thầm rời đi, còn hiện tại lấy mặt nạ mà đến gần, tại sao cho tới bây giờ sư phụ cũng không tin hắn? “Bố Cát Nhĩ Lạc Lạc, ngươi ở đó mà ngây ngô cái gì?”

công chúa Anh Dạ từ đằng xa đi tới, nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của Lạc Lạc, liền nhịn không được cười nhạo đôi câu.

Lạc Lạc ngẩng đầu liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng không để ý tới nàng, nghiêng đầu nhìn thấy nàng đi cùng một nam tử mặc bạch y, nhân tiện nói: “Tề vương điện hạ tại sao cũng tới?”

Tề vương là do Vũ Văn Địch giả trang, Vũ Văn Địch từ nhỏ đi theo Phong Liên Dực, đối với hắn nhất cử nhất động đều có thể bắt chước giống y như đúc, một chi tiết nhỏ như bước đi đều giống nhau y hệt, bởi vì không ít cao thủ từ một tiếng bước chân mà có thể phân biệt được một người.

Lúc ấy, ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng bị cách cải trang của hắn lừa, càng miễn bàn hiện tại là công chúa Anh Dạ.

“Tề vương đã nghe nói chuyện tình các ngươi trên lôi đài, cố ý tới thăm Nguyệt Dạ một chút.



Anh Dạ đứng bên cạnh “Phong Liên Dực”

, có loại chim nhỏ nép vào người đáng yêu xinh đẹp, tức giận trêu ghẹo người, cũng có vẻ phá lệ sinh động.

Lạc Lạc trừng mắt nhìn nàng, liếc một cái, nói: “ Không lễ phép, sao dám gọi thẳng tên người khác! Ngươi phải xưng hô với nàng là Nguyệt Dạ các hạ!”

“Các hạ!”

công chúa Anh Dạ cười “khì khì”

một tiếng: “Nàng là gì mà xem như các hạ? Bị một người trong Thánh Huyết cung dễ dàng đánh bại, chẳng qua chỉ là triệu hoán sư thất tinh mà thôi!”

“Ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung, đó là Nguyệt Dạ các hạ chưa có ra tay!”

Lạc Lạc mặt đỏ lên giải thích trước mặt “Phong Liên Dực”

, giống như càng thêm muốn duy trì sự tôn nghiêm của sư phụ.

“Hay là căn bản không có cơ hội ra tay?”

Anh Dạ cười lạnh: “Nàng chính là người thích cố làm ra vẻ, cả ngày mang mặt nạ làm vẻ thần bí, tưởng rằng như thế là có thể thành cao thủ sao? Nực cười! Ngay cả diện mạo chân thực của mình còn không dám đối mặt, vậy mà còn dám gọi “các hạ”

“Ngươi không biết gì về người khác, dựa vào cái gì mà dám nói nàng như vậy? Ai nói là nàng không dám đối diện với diện mạo chân thực của mình, nàng chẳng qua….



Lạc Lạc đỏ mắt tía tai đứng lên quát.

“Lạc Lạc thiếu gia!”

Vũ Văn Địch không phải là ngu, nhìn động tĩnh Lạc Lạc, ngẫm lại một chút, có vẻ như hắn vừa ở trong doanh trướng của Hoảng Bắc Nguyệt ra, nói vậy là đã từng tiếp xúc.

Bình luận

Truyện đang đọc