“Ta không vào!” Anh Dạ công chúa vừa khóc vừa nói: “Ta không bao giờ muốn bước vào nơi có mặt hắn nữa! Hắn là tên vô lại ghê tởm! Ta ghét hắn, ghét hắn!”
Nghe nàng nói như vậy, Chiến Dã càng tức giận!
Hắn không biết giữa Phong Liên Dực và Anh Dạ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Phong Liên Dực rốt cuộc đã hứa hẹn với Anh Dạ hay chưa, chỉ nhìn thấy Anh Dạ khóc lóc đáng thương như vậy, mặc kệ là Phong Liên Dực đã làm cái gì đều đáng hận!
“Phong Liên Dực, nhiều năm qua Anh Dạ luôn nhớ đến ngươi, thậm chí ngàn dặm xa xôi cũng muốn đi tìm ngươi, thứ ngươi cho nàng, chính là khiến cho nàng khóc sao?” Chiến Dã đem Anh Dạ giao cho cung nữ, đi về phía Phong Liên Dực với vẻ mặt lạnh lùng.
Phong Liên Dực có chút khó xử nói: “Ta cũng không muốn đối với nàng như vậy, nhưng là…”
“Nhưng ngươi đã làm cái gì?” Chiến Dã lạnh lùng hỏi.
Hai nam tử ở bên bờ hồ lạnh lùng nhìn nhau, một người là vẻ mặt khó xử, một người thì lạnh lùng, người xung quanh nhìn thấy, đều không khỏi lo lắng, bọn họ sẽ không đánh nhau đấy chứ?
Lúc đó Hoàng Bắc Nguyệt vừa mới trở về doanh trại, vừa tựa lưng xuống ghế định nghỉ ngơi một lát, A Lệ Nhã vô cùng ngoan ngoãn giúp nàng đấm lưng, bóp chân, vì rất thoải mái nên nàng sắp thiếp đi.
“Vương, chuyện gì mà vui như thế?” A Lệ Nhã hiếm khi thấy nàng mỉm cười, liền tò mò hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt mở mắt hé ra một chút, nhìn khuôn mặt hồng hồng tròn tròn của nàng, nói: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu.”
A Lệ Nhã chớp chớp mắt, liền chợt hiểu ra nói: “Chắc chắn là như lời ca ca nói, Vương đã tìm được người trong lòng rồi!”
Hoàng Bắc Nguyệt suýt nữa thì sặc nước miếng, cái tên A Tát Lôi này, cả ngày không làm gì chỉ nhồi nhét tư tưởng không đâu vào đầu A Lệ Nhã, trong khi nàng còn nhỏ như vậy.
“Chẳng lẽ là sự thật?! Người trong lòng của Vương là ai vậy?” A Lệ Nhã thấy nàng không nói gì, coi như là âm thầm thừa nhận rồi, liền tò mò hỏi dồn.
“Chuyện này…” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ mỉm cười: “Lúc khác sẽ nói cho ngươi biết.”
“Vương không nói ta cũng biết, ca ca đã nói với ta rồi!” A Lệ Nhã cười rất đắc ý, nói: “Nhất định là Tề vương có đúng không? Ca ca nói, hắn đã thấy Vương và Tề vương có quan hệ không bình thường từ lâu rồi!”
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ biết câm nín, tên A Tát Lôi láu cá đó, chuyện gì cũng để cho hắn nhìn ra được!
“Chẳng lẽ là thật sao?” A Lệ Nhã chớp chớp mắt, trên khuôn mặt tròn tròn hai má đỏ ửng càng thêm xinh đẹp, “Cũng chỉ có Tề vương mới xứng đôi với Vương, bất kể là dáng vẻ, hay thân phận.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên: “Ngươi biết cái gì? Tuổi còn nhỏ làm sao lại nghĩ việc này, mau đấm lưng!”
A Lệ Nhã chu miệng nhỏ, đáng yêu nói: “Đều là ca ca nói với ta!”
Hai người vừa nói vừa cười, bên ngoài liền có người vội vàng chạy vào.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Là Lạc Lạc!
Hoàng Bắc Nguyệt liền ngồi thẳng dậy, nghe giọng Lạc Lạc gấp gáp như vậy, không lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì? Lạc Lạc hiện tại so với trước kia đã trầm tĩnh hơn nhiều! Chuyện gì có thể làm hắn hoảng loạn đến thế?
Lạc Lạc hối hả chạy vào, đi nhanh tới trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, doạ cho A Lệ Nhã sợ tới mức ngồi bệt xuống thảm, sợ sệt nhìn hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt một tay nâng A Lệ Nhã dậy, cau mày hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi sư phụ! Tề vương và thái tử điện hạ sắp đánh nhau!” Vẻ mặt Lạc Lạc vô cùng khổ não.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn Lạc Lạc nói “Tiểu tử đầu ngươi có phải bị va đập vào đâu hỏng rồi không, cái gì màTề vương cùng thái tử điện hạ.”