PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Hắn cho rằng hài tử mà hắn cùng hoàng tỷ sinh ra là của hắn, nhưng sự thật lại không phải.

Hơn nữa tại sao Huệ Văn trưởng công chúa lại không nói cho Hoàng thượng biết? Có lẽ khi đó nàng đã biết trước, biết Nam Dực Quốc sẽ không tha cho nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ vì đất nước này mà chết.

Sau khi chết, nàng chỉ có thể kỳ vọng vào Hoàng thượng, hy vọng hắn có thể chiếu cố cho Hoàng Bắc Nguyệt, ít nhất cũng phải bảo vệ cho nàng cả đời bình an.

Nỗ lực nhiều như vậy, nhưng kết quả vẫn chỉ con số không.

Một người là cường giả kinh tài tuyệt thế, một người là công chúa phong hoa tuyệt đại.

Đây lẽ ra phải là một cặp tuyệt phối trong thế gian, được mọi người hâm mộ mới đúng.

Nhưng cuối cùng thì sao, một người bị nhốt nơi lạnh giá, buồn bực mà chết, một người vì nghiệp lớn của quốc gia, ôm hận mà chết.

Bi ai! Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn bộ xương tịch mịch kia.

Hắn vẫn luôn cúi thấp đầu, duy trì động tác u buồn đó, không biết lúc bị vây khốn chờ chết ở nơi này, trong lòng hắn đã nghĩ những gì? Trong lòng nàng lặng lẽ nói: có lẽ Hoàng Bắc Nguyệt phải gọi ngươi một tiếng phụ thân, nhưng xin lỗi, sau khi vì Huệ Văn trưởng công chúa cùng Hoàng Bắc Nguyệt báo thù xong, ta đã không còn nợ bọn họ cái gì nữa, hôm nay ta là ta, không phải là Bắc Nguyệt quận chúa.

Nàng cầm chủy thủ cắt một lọn tóc đỏ trên đầu bộ xương, đặt cùng với lọn tóc trong hộp gấm, sau đó thu hồi hộp gấm, đứng lên.

Phong Liên Dực thấy nàng cầm cái hộp gấm kia, cũng nhìn thấy đồ vật cùng giấy viết thư bên trong, hỏi: “Nàng muốn làm người tốt một lần sao?”

“Tương lai cũng sẽ quay về Nam Dực Quốc, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Hoàng Bắc Nguyệt vô tình cười cười.

Nơi này không có gió lớn, trên thân thể hai người đều có vết thương, bởi vậy đều dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, qua một lúc, khi nghĩ đến còn phải đi Hung Thổ Ngục cứu người, hai người vẫn quyết định đứng dậy đi tiếp.

Phong Liên Dực đã từng xem qua bản đồ của năm khu ngục, biết được cửa ra chính là ở vách tường bên kia.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua bộ xương khô, nghĩ đến việc nàng cũng có chung huyết thống với hắn, cuối cùng vẫn lấy ra một tấm Ngự Thổ Phù, đào cho hắn một ngôi mộ, sau đó nhẹ nhàng chôn cất hắn.

Hai người đi tới sờ sờ bức tường, sau một hồi nói chuyện với bộ xương, Phong Liên Dực cảm giác được Hoàng Bắc Nguyệt có chút hậm hực, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng hắn vẫn để nàng yên tĩnh, cũng không tiến lên quấy rầy.

Cửa ra còn khó tìm hơn nhiều so với cửa vào.

Thật ra cấu tạo của căn phòng đá này rất đơn giản, muốn ra ngoài cũng không mấy khó khăn.

Hoàng Bắc Nguyệt có chút không rõ, tại sao một nhân vật tuyệt thế như vậy lại bị vây khốn trong căn phòng đá của Tu La Thành như thế này? Tựa hồ muốn giúp nàng giải đáp thắc mắc, Yểm nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, chậm rãi nói: “Năm đó, người nọ vì đánh một trận với ta nên đã bị trọng thương, hơn nữa cuối cùng còn phải phong ấn ta, dẫn tới việc sức cùng lực kiệt, nếu không khi gặp phải Huyền Xà Âm Hậu, hắn sao có thể bị nàng đánh bại rồi lừa gạt đến tận đây, để nàng dùng hư ảo chi cảnh vây chết chứ.”

“Thì ra ngươi chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện!”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, thanh âm không chút gợn sóng.

“A a…”

Yểm có chút tự hào cười rộ lên: “Sao nào, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đang hận ta sao?”

“Ta hận ngươi làm gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: “Từ khi sinh ra, ta chưa từng thấy qua hắn, lại càng không được hắn dạy dỗ nuôi dưỡng qua một ngày, tình cảm đạm bạc, sao ta lại đi hận ngươi đây?”

Yểm tựa hồ có chút suy nghĩ sâu xa, cuối cùng thở dài một tiếng, cười cười: “Hắn một đời rực rỡ, tựa như ánh mặt trời chói mắt, nhưng hắn nhất định sẽ không nghĩ đến, nữ nhi của mình lại bạc tình bạc nghĩa đến như vậy.”

Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường, người kia là phụ thân của Bắc Nguyệt quận chúa, có quan hệ gì với nàng đâu, hơn nữa đến hôm nay nàng mới biết được chân tướng về thân thế của mình, sao nàng có thể xuất hiện cái thứ tình cảm ràng buộc được chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc