PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Mười mấy thiếu niên, xem ra tuổi còn rất trẻ, nhưng chỉ mười mấy người mà dám xông vào Phù Quang rừng rậm, nói thế nào thực lực cũng sẽ không yếu.

Quan trọng nhất chính là, ở giữa những người đó có một hắc y nhân đeo mặt nạ quỷ, mặc dù người kia chỉ khoanh tay đứng một cách tùy ý, nhưng trên người vẫn tỏa ra một thứ khí tức khiến người sợ hãi, không dám đến gần, vô cùng quỷ quái.

Người này e rằng chính là thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê mười mấy người này.

Nam tử áo xanh tiến lên mấy bước, chắp tay nói: “Tại hạ là La Thuần của đoàn lính đánh thuê Tứ Hải, đây đều là người trong đoàn lính đánh thuê bọn ta, nếu có đắc tội, xin các vị bỏ quá cho.



La Thuần, người này vừa xuất hiện, Hoàng Bắc Nguyệt đã nhận ra hắn, hắn chính là cháu trai của Đoàn trưởng lính đánh thuê Tứ Hải, La Tuyệt, khi ở trong Mê Vụ Sâm Lâm năm đoa cũng có mặt cùng bọn Viên lão đại, người này chính nghĩa ngay thẳng, tâm địa không tệ, còn từng giúp nàng một lần.

Không ngờ sau 5 năm, La Thuần này từ một thiếu niên không có thực quyền, chỉ có thể đi theo Viên lão đại trải qua cuộc sống cướp bóc năm đó bây giờ đã trở thành Thiếu chủ một đoàn lính đánh thuê, nghe giọng điệu nói chuyện của Lãnh Nhị kia với hắn, dường như người này rất có tiếng nói trong đoàn lính đánh thuê Tứ Hải.

Hơn nữa ánh mắt người này cũng rất tốt, rõ ràng người dẫn đầu là Cát Khắc, nhưng hắn liếc một cái đã nhìn ra địa vị của Hoàng Bắc Nguyệt trong đội ngũ, mấy câu kia cũng là đối diện nàng mà nói.

“Thì ra là đoàn lính đánh thuê Tứ Hải tiếng tăm lừng lẫy, ngưỡng mộ đã lâu.



Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt mà mở miệng, giọng điệu hờ hững không cảm xúc, càng phù hợp với khí chất lãnh khốc của nàng khi đeo mặt nạ quỷ.

“Không dám nhận, xin hỏi các hạ là…”

La Thuần thấy bọn họ không có cờ hiệu, hẳn không phải là đoàn lính đánh thuê nổi tiếng nào trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, người này rất quỷ dị, sợ là không phải nhân vật nhỏ gì.

Nhưng đám người Lãnh Nhị kia vừa nghe thấy hắn xưng hô với một tên tiểu tử trong cái đoàn lính đánh thuê bé tí này là “các hạ”

, cũng giật mình không thôi! Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta gọi là Nguyệt Dạ, nghe nói lần này lính đánh thuê có tổ chức Đại hội Liên minh, nên cố ý muốn đi tham gia.



“Trùng hợp quá, bọn ta cũng đang tới Đại hội Liên minh lính đánh thuê!”

La Thuần vỗ tay một cái cười nói.

“Ồ? Bọn ta từ phương xa đến, không biết Đại hội Liên minh lính đánh thuê đó được tổ chức là để làm gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc vu vơ nói, loại khí thế này khiến cho người ta không thể cự tuyệt.

La Thuần chỉ có thể theo sự thật mà nói: “Đại hội Liên minh lính đánh thuê lần này, được diễn ra ở Bắc Diệu quốc, tất cả đoàn lính đánh thuê trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều đã ghi danh tham dự, lúc đó sẽ tổ chức tỷ thí trên lôi đài, chọn ra những cao thủ trong các đoàn lính đánh thuê lớn, tạo thành một tiểu đội liên minh.



Thì ra còn phải tỷ thí, đây chính là một trận chiến so tài giữa các đoàn lính đánh thuê lớn rồi! Hoàng Bắc Nguyệt có chút nghi hoặc: “Tạo thành tiểu đội liên minh để làm gì?”

Ngay cả các đoàn lính đánh thuê cũng bắt đầu hợp tác với nhau, thói đời xoay chuyển, đúng là ba ngày biển cả đã hóa thành nương dâu* mà! *Chỉ sự thay đổi lớn lao, khác hẳn ngày trước.

“Chẳng hay các hạ có nghe nói đến Tu La thành?”

La Thuần hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, nàng mang mặt nạ, nên không ai có thể nhìn thấy một tia kinh ngạc lướt qua trên mặt nàng: “Đương nhiên biết.



“Mấy năm nay, người của Tu La thành bắt đầu xuất hiện dồn dập ở trên đại lục, tội ác rõ ràng, khiến cho dân chúng lầm than, lần này, Các đại gia tộc và đoàn lính đánh thuê lớn cùng nhau quyết định, sẽ chọn ra những cao thủ bậc nhất, tạo thành liên minh, chinh phạt Tu La thành!”

“Chinh phạt Tu La thành?”

Vẻ mặt của Hoàng Bắc Nguyệt có chút khác thường, chỉ có điều không ai biết được, “Quy mô Liên minh lần này thật không nhỏ.



“Không sai!”

La Thuần tự tin cười nói: “Lần này, hoàng thất Bắc Diệu quốc còn cực lực đứng ra ủng hộ, trận tỷ thí trên lôi đài, sẽ do đích thân Tề Vương làm giám khảo.

Bình luận

Truyện đang đọc