PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Hơn nữa, tính cách nàng trong trẻo lạnh lùng, cũng rất hiếm khi cởi mở vui đùa như vậy.

Vì thế, trái tim Vũ Văn Địch nhất thời loạn nhịp, mặt đỏ bừng, có vài phần xấu hổ nói: “ Cái kia, quận chúa nghe xong, tự sẽ rõ “. Nói xong ho khan một tiếng: “ Liên minh bên kia còn có chuyện, ta đi trước một bước”

. Một lần mang lên mặt mạ Phong Liên Dực, Vũ Văn Địch ho nhẹ một tiếng, hướng Hoàng Bắc Nguyệt cười nho nhã, rồi bước đi. Gió thổi qua, lòng hắn có chút lo âu, lúc này chuyện Tề vương bị nhốt phát sinh quá đột biến, hắn nghĩ mãi không ra, đến tột cùng là tại sao bọn họ lại đối xử với Tề vương như vậy. Tu La thành đúng là nơi đoạn tình tuyệt ái, chẵng lẽ bên trong còn che dấu điều gì? Vũ Văn Địch cùng Hoàng Bắc Nguyệt một trước một sau quay lại doanh địa lính đánh thuê, không ít người đã thấy nàng và Tề vương cùng nhau nói lời từ biệt, cách đối đãi với nàng trở nên vô cùng hữu lễ tôn kính. Không ít người bồn chồn: “Người kia đến tột cùng lai lịch thế nào? Tại sao ngay cả Tề vương cũng đối với nàng ba phần nhượng bộ? “ Hoàng Bắc Nguyệt trở lại trong doanh địa, ai cũng tò mò nhưng không ai dám hỏi, chỉ có A Tát Lôi luôn thẳng thắn, hỏi: ”

Vương, Tề vương kia, hình như ngươi có quen biết hắn? “ Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “ Không tính là quen biết, trước kia có vài phần giao tình thôi“ “Tề vương là nhân vật tuyệt thế vô song, cùng vương của chúng ta, thật sự rất xứng đôi!”

A Tát Lôi đột nhiên cười rộ lên, xoay người hỏi vài người phía sau, “ Các ngươi xem ta nói có đúng không?“ Mọi người thi nhau gật đầu, bỗng liên tưởng đến Hoàng Bắc Nguyệt trong bộ dáng nữ trang xinh đẹp khuynh thành rất hợp với bộ dáng yêu nguyệt tuyệt sắc của Tề vương! Đứng chung một chỗ đúng như là trời đất tạo nên, trai tài gái sắc.

Tuy nàng tính tình cổ quái nhưng bọn họ biết vương là một nhân vật xuất sắc đến bậc nào. “Vương, tương lai người làm hoàng hậu Bắc Diệu quốc, chúng ta cũng sẽ đi theo làm quan!“ “Đúng! Đến lúc đó ta muốn theo vương, làm thủ vệ cũng không sao!”

“Vương, chúng ta rất sung bái người!“ Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, đang cầm một ly trà nghe thấy vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu cười hai tiếng.

“ Các ngươi nằm mơ đi, cẩn thận ta mang các ngươi ném về rừng rậm“ “Vương! Người không nên nhỏ mọn như vậy! Người làm hoàng hậu sao có thể đem chúng ta ném trở về?!!”

A Tát Lôi cười nói. Mọi người cùng nhau cười to, không nghĩ ra bình thường vương lạnh lùng nghiêm túc lại có thể chế nhạo người như vậy, hơn nữa miệng lưỡi còn rất thâm độc nữa! “Đi đi, các ngươi đừng ở đây hồ đồ nữa, vương chúng ta tôn quý như thế sao có thể đành làm hoàng hậu của một quốc gia? Chỉ có bá chủ thiên hạ mới xứng“. Cát Khắc ngưỡng mộ Hoàng Bắc Nguyệt đều xuất phát từ nội tâm, nghe bọn họ đùa giỡn như thế bèn đi tới dội nước lã. Vị trí hoàng hậu mặc dù tôn quý, nhưng Già Dạ Chi Vương với khí phách cùng thực lực như thế mà chỉ làm hoàng hậu thì không thực đáng. Hoàng Bắc Nguyệt đang uống trà, bỗng dừng lại một chút chỉ vào Cát Khắc nói: “Lời này, ta thích nghe!“

Bình luận

Truyện đang đọc