PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ

Phong Liên Dực bỏ khăn tay xuống, nhẹ nhàng mím môi, nói, “Nhã ngọc quả thật rất giống ngươi.”

“Bởi vì hắn mới là con ta!” Nhã hoàng hậu bỗng nhiên ngồi dậy, sống lưng dựng thẳng tắp, thân thể nghiêng về phía trước, sát lại trừng mắt nhìn hắn, “Thực ra, trong lòng ngươi biết rất rõ ngươi không phải con ta phải không? Ta đã chán ghét ngươi từ khi còn nhỏ, ngươi thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán ra được.”

Phong Liên Dực bỗng nhiên nâng mắt lên, màu tím óng ánh tựa như vực sâu đáng sợ, trong đó như có ma quỷ có thể nuốt chửng linh hồn người ta, Nhã hoàng hậu hoảng sợ, đột nhiên ngã trở lại phía sau.

“Ta quả thực đã biết.” khóe môi Phong Liên Dực nhẹ nhàng giơ lên, “Khi còn nhỏ, ngươi không thích ta, mọi người ở trong cung đều nói ngươi là kẻ điên, phụ hoàng cũng nói ngươi không biết làm một mẫu thân như thế nào.”

“Sau khi sinh ra Nhã Ngọc, ngươi yêu thương hắn như vậy, ta còn nghĩ ta thân là huynh trưởng, phải chịu nhiều gian khổ, rèn luyện bản thân, cho nên không dám ghen tị.”

“Năm ta sáu tuổi, ngươi cương quyết muốn đưa ta đến Nam Dực quốc làm con tin, Vũ Văn Chiến đã nói với ta, bởi vì tương lai ta sẽ là vua của Bắc Diệu quốc, cho nên ta phải trải qua những điều này, tâm tính mới có thể kiên định để điều khiển hành vi sau này, ta cảm thấy ngươi cũng nghĩ như vậy để ta trưởng thành.”

“Sau này khi ta biết, ngươi không phải mẫu thân sinh ra ta, mới hiểu rằng, bản thân ngày trước suy nghĩ quá ngây thơ rồi, có mẫu thân nào tìm đủ mọi cách đẩy con mình vào chỗ chết, biết bao nhiêu nguy hiểm đến tính mạng lúc còn nhỏ, thật ra đều là ngươi một tay sắp đặt nên.”

“Khi ta hiểu những điều đó, trong lòng mới bắt đầu có chút hận ngươi, nhưng về sau lại không hận ngươi nữa, bởi vì nếu suy nghĩ kĩ lại sẽ thấy, ngươi với ta không có quan hệ nào cả.”

Lời hắn nói ra rất nhẹ nhàng như không phải chuyện của mình, miệng thản nhiên nở nụ cười, không hề có một chút dấu vết của sự đau lòng.

Nhã hoàng hậu ngẩn ngơ nhìn hắn, tuy là trong lòng đã biết trước, người thông minh như hắn, sớm đã nên biết mình không phải con ruột của nàng, nhưng nghe từ chính miệng hắn nói ra chuyện này, nàng lại cảm thấy, cái người bị nàng ghét cay ghét đắng từ nhỏ này, vậy mà đáng sợ như thế!

“Ngươi… ngươi quả nhiên đã biết tất cả.” Nhã hoàng hậu gỉa bộ như không lo lắng, nhưng ở trước mặt hắn, bản thân lại cảm thấy rất sợ hãi, “Vậy ngươi hẳn là hiểu được, ngôi vị hoàng đế này không thuộc về ngươi!”

“Vậy thì thuộc về ai? Nhã Ngọc sao?” Phong Liên Dực điềm đạm cười hỏi lại.

“Đương nhiên!” Nhã hoàng hậu trả lời chắc chắn mười phần.

Ánh mắt của Phong Liên Dực cong lên, nở nụ cười vô hại: “Mẫu hậu, ngươi nghĩ rằng, chuyện của ngươi cùng Quyền vương có thể giấu giếm thiên hạ được mãi sao?”

Sắc mặt Nhã hoàng hậu trắng bệch: “Ngươi… ngươi có ý tứ gì?”

“So với chuyện ta không phải là huyết thống của hoàng tộc Bắc Diệu quốc, Nhã Ngọc là do ngươi với Quyền vương khi phụ hoàng còn sống lén lút với nhau sinh ra, ngươi và hắn sợ mọi chuyện bị phát hiện, nên lập mưu hại chết phụ hoàng, ngươi cảm thấy, dân chúng sẽ chấp nhận người nào hơn?”

“Ngươi không có chứng cớ!” Nhã hoàng hậu hung dữ nói.

Phong Liên Dực cười nói: “Chứng cớ? Nguyễn Nhân Chính của thái y viện tuy rằng đã về quê dưỡng lão, nhưng mấy ngày trước ta đã đón hắn tới đế đô, hắn đối với chuyện trước kia còn rất là xúc động kia kìa.”

Thân thể Nhã hoàng hậu bỗng nhiên như bị rút mất xương cốt, mềm nhũn ngã trên đệm, vẻ mặt bàng hoàng bất lực: “Ngươi… ngươi đến tột cùng muốn thế nào?”

Phong Liên Dực đứng dậy, nâng mặt của nàng lên, ôn nhu nói: “Mẫu hậu, hậu cung là nơi thanh tịnh, sẽ không bị quấy nhiễu, thân thể ngươi không tốt, cứ ở hậu cung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt đi, lúc ta đăng cơ, ngươi sẽ trở thành thái hậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc