QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

““Cuối thời” màn thứ ba, cảnh 12, lần quay thứ nhất, bắt đầu.”

Tiếng clapper board vang lên cái bốp, Mặc Lý đã chuẩn bị tư thế xong xuôi hết nhảy mạnh về phía trước, dây thép buộc trên lưng cũng đồng thời phát lực, kéo cậu bay lên không trung.

Tiếng gió vù vù thổi lướt qua gương mặt, y phục phiêu dật theo gió bay lên. Thanh niên sở hữu thân hình thon dài một tay cầm kiếm, ở giữa không trung mềm dẻo lộn vài vòng, trường kiếm trong tay không ngừng vung ra, giống như cùng một thứ gì đó nhìn không thấy thi triển vô số chiêu thức, hai chân đạp vào bức tường màu xanh biếc mượn lực phi lên, nhẹ nhàng dừng ở mười thước bên ngoài bối cảnh vách núi.

“Cut. Tốt, diễn rất tốt.” Đạo diễn Phương liên tục gật đầu tỏ sự hài lòng.

Mặc Lý làm được tất cả yêu cầu ông đề ra, cảnh đánh võ này vô luận là độ mạnh yếu, mỹ cảm, phiêu dật, chu toàn, không cần chèn hiệu ứng cũng đã đạt được hiệu quả thị giác cấp bậc cao nhất, điều này làm cho đạo diễn Phương rất là vừa lòng.

Trên thực tế, hai nam diễn viên lần này tuyển được ông đều khá vừa lòng, ban đầu còn sợ là tiểu thịt tươi yếu ớt không chịu được đau khổ, không nghĩ tới hai người không chỉ diễn thoại không tồi, ngay cả cảnh đánh võ cũng hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn về mỹ cảm và lực đạo của ông. Tuy rằng có người đóng thế, nhưng là đóng thế dù sao cũng không quay đẹp được như chính chủ, hơn nữa nói thật ngoại hình và dáng người của đóng thế chỉ có thể gọi là tạm được. Hai diễn viên nam có thể tự mình làm được động tác đánh võ ông yêu cầu, thậm chí đạt được hiệu quả thị giác vượt qua cả dự kiến, đây thật sự là một điều đáng mừng.

“Tốt lắm, tiểu Mặc, diễn không tồi.” Ông đi tới chỗ Mặc Lý đang xem lại thành quả quay được hài lòng khen ngợi.

“Vậy sao? Hoàn hảo, cái này cũng không có gì khó.” Mặc Lý từ trước đến nay nghe khen quen rồi, cho dù Hà Mân đã từng ân cần dặn dò cậu nhất định phải khiêm tốn ở trước mặt đạo diễn Phương, như vậy mới có thể chiếm được hảo cảm, xa hơn là chỉ dẫn và hợp tác, nhưng cậu vẫn không nhịn được kiêu căng một chút.

Đạo diễn Phương nổi tiếng là đặt nặng đạo đức nếu không đề cập đến nguyên tắc thì khá là hòa ái dễ gần, cũng không đả kích sự dương dương tự đắc của Mặc Lý, ông thậm chí còn cảm thấy có điểm đáng yêu.

Ông cười ha ha: “Người trẻ tuổi có tự tin như vậy là rất tốt. Tiểu Mặc, cảnh diễn của cậu hôm nay đã hoàn thành, cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai hai nhóm bắt đầu quay mấy cảnh có cả sư huynh sư đệ.”

Đây là nói phải chính thức cùng Lý Thiếu Thiên quay phim, cái này muốn trốn cũng không trốn được.

Trong lòng Mặc Lý khá hoảng, cậu hiện tại có điểm sợ Lý Thiếu Thiên. Không vì lý do gì khác, đơn giản là vì Lý Thiếu Thiên đối với chuyện của cậu và Yến Lẫm tựa hồ phá lệ không thể nói lý. Mặc Lý có thể không quan tâm đến cơn giận của hắn, nhưng cậu sợ hai người không vừa ý, vạn nhất sau khi gặp mặt lại tranh luận đến mức đổ thêm dầu vào lửa, Lý Thiếu Thiên trong cơn giận dữ đi cáo trạng với ba của cậu…

A… Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ!

Trên đường quay về khách sạn, Mặc Lý âm thầm cân nhắc, càng nghĩ càng sợ, nhất thời nghĩ đến chuyện tìm một điểm tựa.

Lúc này không tìm Yến Lẫm thì tìm ai? Lập tức gọi điện thoại cho hắn. Dù sao Yến Lẫm hiện tại không có công việc, là một người rảnh rỗi, Mặc Lý quấy rầy hắn không cảm thấy gánh nặng.

Yến Lẫm trước giờ vẫn luôn nhận điện thoại ngay khắc đầu tiên lúc này đây lại chậm đi nhiều, điện thoại truyền ra thật nhiều tiếng tít tít, chuẩn bị sắp tự động ngắt kết nối, Yến Lẫm ở đầu dây bên kia mới bắt máy.

Mặc Lý bị bắt trải nghiệm cảm giác đợi hơn nửa thế kỷ đầu tiên làm khó dễ: “Lẫm ca, anh đang làm gì? Bắt máy thôi cũng tốn thời gian lâu như vậy?”

“Có chút việc. Làm sao vậy A Ly? Quay phim thuận lợi chứ?”

Mặc Lý nhất thời lên mặt: “Tất nhiên thuận lợi, thập phần thuận lợi. Đạo diễn Phương cực kì hài lòng với diễn xuất của em, ha ha.”

“Vậy là tốt rồi, đạo diễn Phương là một nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn, nhân phẩm cũng đoan chính. Nếu có thể lọt vào mắt ông ấy thì ông ấy sẽ nguyện ý dẫn dắt, tiết kiệm sức cho em rất nhiều.”

“Ừa ừa.” Mặc Lý liên tục gật đầu thụ giáo: “A? Không đúng, em không gọi cho anh để nói về đạo diễn Phương.”

“Vậy em muốn nói gì?”

“Lẫm ca, anh có thể đến chỗ em quay phim không? Ngày mai.” Mặc Lý bày ra vẻ đáng thương thỉnh cầu.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngữ điệu lạnh nhạt của Yến Lẫm nhất thời thêm một ít khẩn trương.

“Không có, chỉ là, ngày mai em phải quay phim cùng với sư ca. Anh không đến xem em sao?”

“…. A Ly, em là đang mượn cớ để làm nũng hả?”

Mặc Lý nhất thời có một loại cảm giác thẹn quá hóa giận vì bị chọc thủng, trút vào điện thoại: “Yến Lẫm! Anh đang nói linh tinh gì vậy! Anh đang khinh thường em sao? Em Mặc Lý muốn làm nũng còn cần phải mượn cớ sao?!”

Yến Lẫm cười khẽ một tiếng, tiếng cười gảy nhẹ sự rung động trong lòng Mặc Lý, lại nghe hắn nói: “A Ly, đừng lo, em chỉ là quay phim cùng Lý Thiếu Thiên thôi, ngoài công việc né anh ta là được. Trường hợp công khai anh ta sẽ không gây khó dễ cho em đâu, dù sao anh ta cũng xem tiền đồ quan trọng hơn em.”

Này rõ ràng là tìm cớ không đến.

Mặc Lý bắt đầu hoài nghi: “Có ý gì? Anh không muốn đến? Không phải anh rất rảnh sao, kêu anh đến xem em diễn anh cũng không đến?! Chúng ta đã hơn nửa tháng chưa thấy mặt!”

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chớp mắt, giọng của Yến Lẫm ngầm chứa sự xin lỗi: “Xin lỗi em A Ly, anh gần đây hơi bận chút.”

“Bận gì? Anh không phải đang thất nghiệp sao?”

“…. A Ly, có thể miễn bàn cái vấn đề này không.” Này thật sự là tổn thương lòng tự trọng của một người thân là đàn ông như hắn.

Nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết là đánh mất công việc cho nên không có thu nhập thương tâm, hay là hắn bắt được Mặc Lý về tay lâu như vậy rồi cư nhiên cái gì cũng chưa làm càng thương tâm hơn.

Tóm lại, cuộc sống không đổi a…

“Nha nha.” Mặc Lý nhưng thật ra biết sai liền sửa: “Vậy không bàn. Lẫm ca, anh rốt cuộc có chuyện gì? Vì sao không thể tới xem em.”

“….” Hắn đang vội vàng soán vị, hiện tại đã muốn tới thời điểm mấu chốt. Yến Chu gần nhất vì một chuyện đã làm những ông bạn chí cốt thất vọng, bỏ qua cơ hội này sẽ không tìm thấy cơ hội nào khác nữa, hắn cần nắm chặt thời gian thừa dịp chen chân vào.

Chính là việc này, làm thì dễ nói thì khó.

“Anh đang… tìm việc.” Yến Lẫm nghẹn một tiếng.

“Lúc này chính là anh tự mình nói, không phải là em nói đó nha!”

“Được rồi, là anh nói.” Yến Lẫm tức giận nói.

“Nhưng mà chúng ta nhiều ngày như vậy rồi cũng chưa gặp nhau, anh không nhớ em sao? Yến Lẫm, anh thay đổi!”

“Vậy sao, thay đổi thì thay đổi, em nên quen đi.” Yến Lẫm chậm rãi trả lời, tay cũng không chậm trễ sửa sang lại văn kiện đang bày tán loạn trên mặt bàn.

Mặc Lý mở to hai mắt nhìn, vì cái giọng điệu không sao cả của Yến Lẫm, đây thật sự là —— rất tổn thương lòng tự trọng một người sở hữu mỹ mạo tuyệt đỉnh như cậu.

“Yến Lẫm, anh —— sao anh có thể nói như vậy!”

Ngữ điệu của Yến Lẫm vẫn không gợn sóng như cũ: “Dù sao anh ở trong miệng em cũng đã thay đổi mấy trăm lần, không kém lúc này.”



Mặc Lý vẫn đang nấu cháo điện thoại, xe đã muốn dừng ở trước cổng khách sạn.

Cậu cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa đi vào trong khách sạn, đúng lúc nghênh diện hai người đang từ trong khách sạn đi ra, một ánh mắt lập tức nhìn chăm chú vào cậu, làm cho cậu muốn bỏ qua cũng khó.

Bình luận

Truyện đang đọc