QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

 

Mặc Lý vén bức rèm treo ở cửa ra vào sân khấu lên nhìn khán phòng một chút, mấy chục fan đường xa mà đến đã muốn ngồi đầy một phần tư khán phòng.

Ít nhất ngày khai trương hôm nay sẽ không quá quạnh quẽ. Cậu thở ra một hơi, xoay người trở lại phòng thay đồ trong hậu trường, bắt đầu chuẩn bị hóa trang.

Tiết mục đêm nay gồm có bốn vở diễn, giống như phương thức lưu diễn ngày xưa mỗi lần gánh hát Mặc gia xuống nông thôn. Vở diễn mở màn chào mừng khán giả là những đoạn xiếc hí ngắn khôi hài, trung gian sẽ là hai vở diễn chính, một là vở Lưu nhị tỷ về nhà mẹ đẻ, còn lại chính là trích đoạn Hồ tiên.

Mặc Lý cởi áo lông, áo sơ mi tay dài bên trong vẫn là cái áo mua từ thời trung học. Trên ngực trái cái áo trắng như tuyết in một chiếc lông chim, hàng vỉa hè chợ đêm 35 một cái, vẫn mặc đến hiện tại, cổ áo đều giặt đến mức lỏng ra, lộ ra xương quai xanh ở bên trong.

Một tiếng “tách!” của màn chụp vang lên, Mặc Lý ôm áo lông quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Phi đang cầm camera hết sức thỏa mãn xem ảnh vừa chụp.

“Cậu cũng thật rảnh.” Mặc Lý trở mình xem thường, đặt áo lông để qua một bên, cầm lấy băng đô hất hết tóc lên đi rửa mặt.

“Giúp cậu tăng fan.” Chu Phi xích lại gần cười hì hì nói: “Sơ mi cũ mà mặc lên người cậu cũng vẫn đẹp.”

Mấy năm trôi qua, Chu Phi cũng không còn để quả đầu chói chang như năm đó, đổi thành kiểu đầu đinh trông rất có tinh thần.

Mặc Lý không để ý tới hắn, sau khi rửa mặt xong thì thoa toner và kem dưỡng ẩm, sau đó mới bắt đầu trang điểm.

“A Ly, cậu như vậy thật giống con gái.” Chu Phi tựa vào bên cạnh bàn trang điểm không chớp mắt lấy một cái mà nhìn ngắm, bình luận.

Một cái gối bay vèo một phát đáp ngay trúng mặt, Chu Phi thấy nhưng không thể trách chụp lấy nó quăng ra phía sau, tiếp tục khoanh tay quan sát Mặc Lý trang điểm.

“Cậu không có chuyện gì làm hả, đừng làm phiền tôi.” Mặc Lý bị hắn nhìn đến mức sợ hãi. “Mau cút đi.”

“Tôi là cố vấn ba cậu mời tới đó!” Chu Phi đúng lý hợp tình nói: “Sân khấu kịch này của cậu là do tôi hỗ trợ tham khảo cách trang hoàng, còn giúp cậu canh đội trang trí! Đại bàng và Chim sẻ còn ở trong sân nhà cậu hỗ trợ đó, cậu muốn ném người làm đại ca là tôi ra khỏi cửa sao, mơ đi.”

“Cậu không cần đến trường không cần thực tập hả?!”

“Có chứ, về tiếp nhận gia sản của ba rồi nè.”

Mặc Lý không nói được gì để chống đỡ, thật không biết ba của cậu nghĩ cái gì mà đáp ứng cho người này tiến vào gánh hát làm cố vấn.

Cậu tận lực không nhìn cái ánh mắt như hai dòng X quang kia, song Chu Phi vẫn tiếp tục lải nhải muốn tăng cảm giác tồn tại.

“A Ly, tôi quay quá trình trang điểm của cậu nhé, sau đó tung lên mạng, khẳng định hút thêm fan.”

“Cậu dám?”

“A Ly, mắt của cậu thật xinh đẹp, trên mạng nói mắt cậu chính là mắt hoa đào, tôi có tìm hiểu một chút, mắt hoa đào cũng không đẹp bằng mắt của cậu.”

“A Ly, cậu mấy tuổi thì học trang điểm vậy?”

“A Ly ——”

“Chu Phi!”

“Có!”

Mặc Lý buông bút kẻ mắt, cắn chặt răng: “Cậu đến đây làm cố vấn cho gánh hát, vậy liệu ngài cố vấn có thể đi ra ngoài tiếp đón những diễn viên khác một lát được không? Đều là mấy người lớn tuổi như ông Lỗ bà Lỗ, lấy ra chút mỹ đức kính già yêu trẻ đi, đừng có mãi phiền tôi nữa.”

“Biết mà. Ông Lỗ bà Lỗ ở sương phòng nấu cơm, bọn họ lát nữa mới đến. Cơ mà bây giờ gánh hát mới chỉ có vài diễn viên, A Ly, cậu làm bầu gánh có nghĩ tốt sau này làm cái gì chưa?”

“Tôi có gửi tin cho các sư đệ nói chuyện trùng kiến gánh hát, triệu tập bọn họ trở về.” Mặc Lý nhìn gương cố gắng kẻ mắt phải, trừng mắt nhìn. Đã nhiều năm rồi không trang điểm, cảm giác vật lạ ở mắt có chút không thích ứng.

“Có bao nhiêu người hồi đáp?”

Tâm tình của Mặc Lý hạ xuống: “Có mấy sư đệ nói sẽ suy nghĩ, nhưng có mấy sư thúc nói sẽ lại đây hỗ trợ.”

Nhiều năm như vậy qua đi, nhóm sư đệ ra ngoài mưu sinh sớm đã có cuộc sống mới của riêng mình, muốn bọn họ lại thay đổi quỹ tích của cuộc sống trở về diễn hí cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Có người trực tiếp hỏi Lý Thiếu Thiên có tham dự gánh hát mới hay không, sau khi nghe gánh hát mới không có liên quan gì đến Lý Thiếu Thiên thì cũng không còn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.

Sự thật là Mặc Lý không thể trách bọn họ, bởi vì cậu còn chưa thể cam đoan cho mỗi sư đệ một tương lai quang minh, hết thảy vẫn còn đang trong tình trạng thăm dò.

“Ừm, có thể để Lý Thiếu Thiên giúp cậu gửi đi mà. Anh ta hiện tại chính là đại minh tinh, cho dù không thể trở về diễn hí, giúp cậu gửi tin thông tri cho các sư đệ còn không phải chỉ là cái nhấc tay? Nếu là anh ta gửi, các sư đệ khẳng định nghe lời. Người ta là đại minh tinh còn là đại sư ca, địa vị cao.”

“Tôi lại không có liên lạc gì với anh ta, việc nhỏ như thế tìm anh ta làm gì.” Mặc Lý cầm lấy mascara bắt đầu chải mi, nhìn gương dùng một tay tinh tế phác hoạ, ngoài miệng không chút để ý trả lời.

Chu Phi nghe cậu nói như vậy thì có điểm vui vẻ. Năm đó Mặc Lý và Lý Thiếu Thiên cực kì thân mật, ba mươi năm nằm ở phía Đông ba mươi năm nằm ở phía Tây (1), cái tên âm dương quái khí kia biến mất không còn ở cạnh Mặc Lý, hắn lại thành cố vấn vinh dự của gánh hát nhà Mặc Lý.

Làm cố vấn là phải vì sự phát triển của gánh hát mà suy nghĩ, Chu Phi tự giác hết sức rộng lượng lộ ra toàn bộ tin tức của Lý Thiếu Thiên.

“Cậu không có liên lạc với anh ta nhưng mà bác Mặc thì có. Lý Thiếu Thiên mấy năm nay sự nghiệp thành công lời rất nhiều tiền, hàng năm vẫn gửi tiền cho bác Mặc. Bằng không cậu nghĩ tiền dựng gánh hát này ở đâu ra.”

Mặc Lý thật kinh ngạc: “Sao cậu lại biết được chuyện này?”

“Ba cậu nói cho tôi.” Chu Phi ưỡn ngực nói: “Ba cậu chính là phó thác cậu cho tôi  —— Oái!”

Mặc Lý đứng dậy, khuỷu tay không biết là cố ý hay vô tình mà thụi vào người hắn, Chu Phi ủy ủy khuất khuất ôm ngực: “Không tin thì cậu hỏi bác Mặc đi.”

Ý của Mặc lão bầu gánh chính là một cây làm chẳng nên non, một bông hoa không làm nên mùa xuân, bên cạnh Mặc Lý không có một sư huynh sư đệ nào khác để giúp đỡ, ông cảm thấy quan hệ của Chu Phi và con trai ông là bạn từ nhỏ thân thiết mười phần, hy vọng hai đứa nhóc có thể giúp hỗ trợ, thành đôi bạn cùng tiến.

Ông thỏa hiệp với quyết định bốc đồng của con trai, đồng ý trùng kiến gánh hát cũ xưa tương lai vô vọng, lại càng đau lòng con trai cô độc, “một cây cột chẳng thể chống vững căn nhà.”

Tuy rằng khai trương vô cùng náo nhiệt, nhưng điểm khác nhau duy nhất của gánh hát mới mở và gánh hát cũ chính là gánh nặng mang theo mấy người già và phụ nữ trẻ em từ trên người ông rơi xuống đầu vai của con trai.

Cho dù Mặc Lý trưởng thành thêm vài tuổi, Mặc lão bầu gánh vẫn cảm thấy cậu còn nhỏ. Bên cạnh không có các anh em chú bác giúp đỡ, may mắn còn có một Chu Phi.

Để có thể mời Chu Phi đến làm cố vấn cho gánh hát này, Mặc lão bầu gánh còn phải mời Chu tổng ăn vài bữa cơm, song cũng không thể giải trừ cơn giận của Chu tổng.

Chu Phi vẫn còn đang ấm ức, Mặc Lý chỉ nghĩ đến chuyện Lý Thiếu Thiên vẫn còn liên lạc với Mặc lão bầu gánh.

Cậu hiểu được Lý Thiếu Thiên và bọn họ đã muốn là người của hai thế giới khác nhau, cho dù fan trên internet vẫn luôn kéo bọn họ lại cùng nhau, song trong hiện thực bọn họ cơ bản không có khả năng cùng xuất hiện.

Lý Thiếu Thiên tuy rằng thuở nhỏ đến gánh hát Mặc gia bái sư, ăn ở ngủ nghỉ đều ở nhà bọn họ, Mặc lão bầu gánh nói là xem hắn như con, nhưng người ta vẫn là có cha mẹ thân sinh phải nuôi. Mặc Lý đối với chuyện ba của cậu nhận tiền của người ta có điểm không yên.

Ông ngay cả mượn Chu Phi một vạn cũng không nguyện ý, tình nguyện để con trai bảo bối của ông gặm bánh mì một năm cũng muốn trả đủ, song đối với Lý Thiếu Thiên lại không hề cố kỵ.

Ba cậu cho dù ngoài miệng mắng chửi tàn nhẫn, song vẫn là xem Lý Thiếu Thiên là người một nhà.

Mặc Lý cân nhắc trong lòng, tiền cũng thu rồi, nếu giờ trả lại rất tổn hại tình cảm. Xem như đại sư ca biếu sư phụ của hắn tiền dưỡng lão trước, cái này ba cậu có thể nhận, về sau đừng nhận tiền của hắn là được.

Cậu đi đến chỗ giá áo bắt đầu thay diễn phục, Chu Phi xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu nhìn trời.

Nam mô đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà hắn vẫn không dám xem Mặc Lý thay quần áo, đặc biệt rất kích thích.

Lúc này trên weibo đúng là thời điểm náo nhiệt.

Fan ngồi ở khán phòng chán muốn chết đều là kiểu người không thể giấu bảo vật trong lòng, đều up lên weibo khoe.

[Trạm tài nguyên của tiểu sư đệ: Đã ngồi ở trong sân diễn [nhe răng] Tiểu sư đệ rất ấm áp, sợ chúng mình ở bên ngoài bị lạnh, còn chưa đến thời điểm mở màn đã cho chúng mình tiến vào trong ngồi [mắt lấp lánh] còn có nước ấm đun sôi và hạt dưa [ha ha] loveee [kính râm]]

[Đột nhiên lọt hố: Cũng đang ở gánh hát, đi một quãng đường dài tới đây thật xứng đáng [ha ha] tiểu sư đệ rất đẹp, chân nhân chính là thần tiên!]

[Một mùi hương: Mau đến nhận xét về kỹ năng chụp ảnh muốn phi thăng của mình. Post một loạt ảnh.]

[Cẩu phú quý: Hâm mộ các tỷ tỷ đi đến hiện trường trực tiếp, chờ video full HD!]

[Tài trí hơn người: Nước sôi cái quỷ gì [cười cry] ]

[Học phú ngũ xa: Em gái thì biết cái gì, người con trai biết đau lòng cho con gái nhất sẽ để cho các cô uống chút nước ấm [ngượng ngùng] ]

[Tài trí hơn người: Tỷ tỷ, tiểu sư đệ là của đại sư ca, chúng ta xem như là thục nữ ok?]

[Osram: Oa, không biết gánh hát mới khai trương lại, Thiếu Thiên có thể đến hay không? Anh ấy chính là đại sư ca mà!]

[Cẩu phú quý: Sẽ đi hả?! Đột nhiên kích động!]

[Lá mùa thu: Từ ngày mình lọt hố đến giờ lúc nào cũng mong ngóng một lần thấy được hai người chung một khung hình! Một cái CP mới tinh mà kẹo thì toàn là kẹo cũ năm xưa, đây là một loại chua xót như thế nào a! Muốn ăn kẹo mới cơ!]

[Micro nhỏ của Thiếu Thiên: Thiếu Thiên sao mà đi được… Tôi nói các chị YY cũng một vừa hai phải, cái bức ảnh cũ đó bị mấy người YY thành cái dạng gì… Chúc mừng Mặc tiểu bầu gánh khai trương gánh hát. Về phần Thiếu Thiên, tập trung chuyên môn vào tác phẩm của anh ấy đi ok ==]

Phương Lâm đoạt lấy điện thoại di động của Lý Thiếu Thiên, quơ quơ trước mặt hắn.

“Đừng xem, có việc muốn nói với cậu.”

Lý Thiếu Thiên nhắm mắt đè thái dương, tơ máu trong mắt có vẻ rất là mỏi mệt.

“Mỹ lệ kỳ duyên sắp phát sóng, đến lúc đó khẳng định họ sẽ dùng cậu để cọ nhiệt.” Phương Lâm ngồi lên sofa. “Tôi nhận được tin là tạm thời chỉ là nương gió đông của cậu để push phim push diễn viên, chúng ta chỉ cần không hồi đáp hay phản ứng bọn họ là được. Dù sao cậu debut là một ca sĩ, diễn một bộ phim chất lượng không tốt cũng không là chuyện gì quá nghiêm trọng. Nhưng là tôi sợ bọn họ muốn tận dụng tên tuổi cậu triệt để, hiện tại chỉ có thể tĩnh xem biến thôi.”

Lý Thiếu Thiên gật đầu, chưa nói gì.

Phương Lâm đưa trả điện thoại cho hắn. “Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn có lịch trình quan trọng, cậu cũng đừng có mà ở trong chương trình gây ra sai sót. Tổ chương trình khá là đại bài, không cho phép bỏ qua câu hỏi, cơ mà bình thường bọn họ cũng sẽ không hỏi mấy câu quá phận. Ngày mai mục đích chính là tuyên truyền album mới, bài hát cậu đang sáng tác cũng có thể tiết lộ một chút, fan thích hình tượng tài tử của cậu. Về phim mới thì cậu đừng nhiều lời. Nếu hỏi đến tiểu sư đệ của cậu ——” Phương Lâm híp mắt. “Cậu tốt nhất đừng nói lung tung.”

“Tôi có thể nói gì sai chứ, tôi và em ấy căn bản không có cái gì liên quan.” Lý Thiếu Thiên nhận lấy điện thoại, ném lên sofa.

“Đừng có giả bộ với tôi. Năm đó người ta không có đáp ứng chuyện cậu rời đi Mặc Huyền, thậm chí thời điểm cậu ra đi cũng không hề lộ ra một chút gì gọi là không nỡ hay quyến luyến, tôi biết cậu vẫn nhớ thương chuyện đó. CP là con dao hai lưỡi, tạm thời có lợi không có hại, để fan tự biên tự diễn là tốt rồi, cậu đừng có mà trợ giúp.”

Lý Thiếu Thiên đứng dậy, đi đến phòng sáng tác: “Tôi biết đúng mực, chị làm tốt công việc của chị là được.”

Phương Lâm tức giận đến mức nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì.

 

(1) Nguyên gốc là “三十年河东三十年河西”, là một câu ngạn ngữ dân gian nói về hiện tượng dòng chảy sông Hoàng Hà không cố định, thường xuyên thay đổi tuyến đường (đã nhiều lần xảy ra trong lịch sử). Do đó chỗ này có thể rõ ràng lúc trước nằm ở phía Đông dòng sông, ba mươi năm sau lại nằm ở phía Tây. Câu này chỉ sự biến hóa vô thường của việc đời, có đôi khi sẽ chuyển hướng phản diện, khó có thể đoán trước.

Bình luận

Truyện đang đọc