QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

Mặc Lý trở lại khách sạn, tựa vào cửa sổ ngẩn người trong chốc lát, hiện tại cậu vô cùng hâm mộ những người biết hút thuốc.

Nếu cậu biết hút thuốc, giờ đây cậu sẽ có thể châm một điếu, ở trong sương khói lượn lờ giải đi nỗi sầu chuyện không được như ý và niềm cô độc của bản thân, còn có thể hiện ra vài phần tiêu sái.

Đáng tiếc cậu không biết hút thuốc, bởi vậy chỉ có thể mang theo sự chật vật xen lẫn vài phần thản nhiên bắt đầu thu dọn hành lý.

Lúc đi hành lý là do Yến Lẫm giúp cậu xếp vào vali, gọn gàng ngăn nắp dung lượng rất lớn, Mặc Lý nhét đồ lung tung vào, phát hiện còn một nửa đồ chưa nhét vào mà vali đã chật kín.

“……”

Yến Lẫm là chuyên gia nén đồ vật à? Nhiều đồ cỡ này, thấy thế nào cũng cảm thấy một cái vali là không thể nhét đầy.

Cậu chỉ có thể nhận mệnh lấy ra từng món một xếp lại một lần nữa.

Thời điểm Lý Thiếu Thiên mang tâm trạng lo lắng tột độ tìm đến Mặc Lý, cậu đang cầm điện thoại bận rộn tra từ khóa “cách xếp quần áo vào vali”, “bí quyết vali nhỏ dung tích lớn”,…

Cuộc sống chính là lạnh lùng và thực tế như thế, căn bản không có đủ thời gian dành cho hối tiếc và thương cảm.

“A Ly.” Lý Thiếu Thiên bước vào phòng, nhìn thấy dưới giường Mặc Lý bày ra một đống quần áo và đồ vật hỗn độn, tựa hồ nhìn thấy nội tâm buồn khổ và mất mát của tiểu sư đệ vẫn luôn cao ngạo của hắn từ trong đống đồ đó.

Mặc Lý xuôi gió xuôi nước lớn đến hiện tại, đại khái chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng và gặp được suy sụp lớn đến như vậy.

“A Ly, em đừng thu dọn, anh đi giải thích với đạo diễn Phương.” Hắn giữ chặt tay của Mặc Lý, đoạt lấy điện thoại của cậu.

“…” Lấy điện thoại của cậu để làm gì? Cậu vốn cũng đâu có đang thu dọn đồ đạc.

“Trả lại cho em.” Mặc Lý lấy lại điện thoại từ trong tay hắn. “Anh đừng có xen vào chuyện của người khác.”

“A Ly ——” Lý Thiếu Thiên bất đắc dĩ hô một tiếng.

Mặc Lý mặc kệ hắn, cậu nhớ rất rõ ràng, sự kiện bạo lực mạng lần này, đứng mũi chịu sào đều là chuyện cũ năm xưa giữa Lý Thiếu Thiên và gánh hát Mặc gia.

Nếu không phải hắn lúc trước làm ra chuyện đó, hiện tại cũng không có nhiều công kích như vậy nhắm vào gánh hát Mặc gia.

Mặc Lý không trông cậy vào việc hắn ra mặt làm sáng tỏ, ngay cả chính cậu cũng “im lặng là vàng”, nhưng điều này không ảnh hưởng đến chuyện cậu hiện tại ghét Lý Thiếu Thiên.

“A Ly, anh đang điều tra ai là người đứng phía sau chuyện này, không biết là ai vung tay bạo như vậy chỉ để nhắm vào em, nhất định có nguyên nhân gì đó.”

Tìm được căn nguyên mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, Lý Thiếu Thiên không hy vọng Mặc Lý hiểu lầm rằng hắn không làm gì hết.

“A Ly, em tin tưởng sư ca lần này, anh nhất định giúp em tẩy trắng chuyện này.”

Mặc Lý không chút nghĩ ngợi, nói: “Em được tẩy trắng, anh không phải thành đen sao?”

Mặc kệ lúc này đây là ai làm thì cũng đã đặt cậu và Lý Thiếu Thiên ở hai mặt triệt để đối lập. Trước kia chuyện giữa Lý Thiếu Thiên và gánh hát Mặc gia còn có thể đánh trống lảng, mơ mơ hồ hồ lừa dối qua cửa, để lại cho quần chúng khán giả một quan hệ sư đồ như “con mèo của Schrodinger” (1).

Lúc này đây, Lý Thiếu Thiên nếu thật lòng thay cậu lật ngược lại dư luận, chuyện hắn phản bội gánh hát Mặc gia thậm chí lợi dụng các trưởng bối lớn tuổi nhất định sẽ được nhắc lại một lần nữa, phân định rõ ràng.

“Nên thế nào, thì chính là thế ấy.” Lý Thiếu Thiên cười cười, tựa hồ cũng không để ở trong lòng.

“Đúng vậy, nên thế nào thì là thế ấy.” Mặc Lý ngồi xuống giường, nghịch điện thoại trên tay một lúc lâu, cũng không biết là nói với Lý Thiếu Thiên hay nói với chính mình, thở dài một tiếng. “Đột nhiên cảm thấy ở trong giới giải trí thật sự là vô nghĩa.”

Giới giải trí, thật sự là tuyệt không giải trí.

Mặc Lý không có trải qua giai đoạn làm tiểu trong suốt khát vọng được nổi tiếng, không trải qua giai đoạn khó khăn ấy.

Cậu cơ hồ là nổi ngay từ trước khi vào giới, mơ mơ màng màng bước vào rồi liền một đường hát vang, xuôi gió xuôi nước, sự nghiệp hoàn toàn không cần đến phiên cậu lo, cậu chỉ cần tùy hứng hưởng thụ sự nổi tiếng là được rồi.

Tuy rằng đến nay còn chưa diễn vai chính của bất kì bộ phim nào, nhưng ở dưới sự lựa chọn tỉ mỉ của Yến Lẫm và người đại diện, tất cả các tác phẩm cậu tham gia đều là đại IP được đầu tư khủng, mấy bộ phim chiếu mạng máu chó đầu tư nhỏ lẻ mời cậu làm vai chính không có cơ hội xuất hiện trước mặt cậu.

Tuy rằng kinh tế túng quẫn, Mặc Lý đã muốn thập phần cảm ơn. Antifan trong quá khứ hắc cậu, cậu đều có thể ôm tâm tính chơi chơi, nguyên bản tưởng rằng là do bản thân rộng lượng, thẳng đến lúc này đây, Mặc Lý mới biết được, không phải cậu rộng rãi hơn người khác, là do cậu còn chưa có chân chính trực diện với ác ý.

Liền ngay cả thủ đoạn của Liễu Kì Hoa và Tống Văn, so với lần này cũng chỉ là náo loạn nho nhỏ.

Tống Văn là hiểu lầm cậu chen vào tình cảm của cô, Liễu Kì Hoa là bởi vì cạnh tranh tài nguyên do cùng lộ tuyến, mỗi người đều có nguyên nhân, lần này là vì lý do gì?

Nếu không có ích lợi trên trời, quả thật có lỗi với thủ đoạn lôi đình nhắm vào cậu như này.

“Anh thích tra thì tra đi, em cảm thấy anh cũng không tra ra kết quả gì đâu.” Mặc Lý không hề hăng hái nói với Lý Thiếu Thiên.

Lý Thiếu Thiên có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một nghệ sĩ, thêm một La Khởi Vân, chỉ sợ cũng vẫn không đủ trình đấu với người đứng phía sau màn.

Mặc Lý ẩn ẩn cảm giác, chuyện này hẳn là không thoát được quan hệ với Yến Lẫm. Bằng không tên kia sẽ không đặc biệt tỏ ra yếu thế với cậu như vậy, bày ra dáng vẻ yếu đuối khiến cậu thương tiếc.

Lý Thiếu Thiên ngồi xuống cạnh Mặc Lý, im lặng một lát lại nói: “Em định đi đâu, anh đưa em đi.”

“Được.”

Mặc Lý đáp ứng sảng khoái, Lý Thiếu Thiên đã muốn chuẩn bị tốt chuyện bị đối phương cự tuyệt thế nhưng có chút thụ sủng nhược kinh.

“Chở em quay về thành phố S là được.”

Nếu là trước đây, Mặc Lý sẽ gọi Yến Lẫm đến đón cậu.

Nhưng hiện tại, Yến Lẫm ngay cả liên lạc với cậu cũng ít, cũng không biết đang bận gì, Mặc Lý trực giác không muốn tìm hắn.

Cậu cũng không muốn tìm Hà Mân, người phụ nữ đáng thương kia từ khi dẫn dắt cậu chưa có một ngày sống yên ổn, thật sự là làm bậy. Quan trọng nhất là cậu sợ Hà Mân hỏi chi tiết chuyện cậu bị đuổi, cậu hiện tại tuyệt đối không muốn đối mặt chuyện này.

Lý Thiếu Thiên trở về báo cho người đại diện Phương Lâm một tiếng, La Khởi Vân cũng vẫn còn đang ở đoàn làm phim chưa đi, hắn cũng phải báo cho đối phương một tiếng.

Phương Lâm mở to hai mắt, cao giọng nói: “Cậu điên rồi à?! Cậu rốt cuộc có biết hiện tại tình huống của cậu và Mặc Lý là như nào không?! Cậu còn ngại trên mạng chưa đủ náo nhiệt đúng không? Nếu để cho người ta chụp được ảnh cậu chở cậu ta, cậu cho là cậu có thể trốn được?!”

“Em ấy là sư đệ của tôi.” Lý Thiếu Thiên trầm giọng nói.

“Cậu thật sự xem cậu ta là sư đệ? Cậu xem cậu ta là —— là tổ tông thì có!” Phương Lâm tức đến mức nói không lựa lời, nhưng khi nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của La Khởi Vân ngồi bên cạnh, cô vẫn không dám chọc thủng điểm mập mờ này của Lý Thiếu Thiên dành cho Mặc Lý.

Cô xác định Lý Thiếu Thiên là straight. Hắn nếu không thẳng, chỉ dựa vào quan hệ cùng nhau lớn lên của hắn và Mặc Lý, Mặc Lý đã sớm trở thành vật trong lòng bàn tay hắn.

Lý Thiếu Thiên từ trước đến nay cực kì ghét quan hệ nam nam mập mờ trong giới, tuy rằng hắn chưa bao giờ nói ra, nhưng là sự bài xích của hắn mọi người có thể nhìn ra được, hắn thậm chí tìm cớ đuổi việc một thợ trang điểm chỉ vì đối phương là gay.

Hắn đối với một cô gái xinh đẹp tao nhã như La Khởi Vân cũng là có hảo cảm, nhưng một thẳng nam sắt thép thẳng như vậy, mỗi lần đối mặt với tiểu sư đệ của hắn lại giống như thay đổi thành một người khác.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mặc Lý đích thật rất có tính mê hoặc, chẳng lẽ phải để cậu cởi hết đứng trước mặt Lý Thiếu Thiên mới có thể nhắc nhở hắn rằng sư đệ của hắn ngoại trừ sở hữu ngoại hình đẹp, còn tất cả những thứ khác đều giống với những người đàn ông thối khác?!

“Thiếu Thiên, cậu tốt nhất bình tĩnh lại rồi ngẫm cho kỹ. Hiện tại dư luận trên mạng nhắm vào Mặc Lý quá sức điên cuồng, tuy rằng bởi vì có người muốn dìm cậu ta nên tẩy trắng toàn bộ mọi chuyện phía trước cho cậu, nhưng nếu cậu dám dính vào cậu ta một chút, đám thủy quân này có một nửa là vồ lên đầu cậu!”

La Khởi Vân nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên không lay chuyển của Lý Thiếu Thiên, đành phải tiến lên giữ chặt Phương Lâm.

“Tốt lắm, Phương Lâm, chị đừng nói nữa. Thiếu Thiên biết rõ anh ấy đang làm gì.”

“Cậu ta biết cái búa, Khởi Vân, chính là bởi vì cô giúp cậu ta rất nhiều lần, khiến cho cậu ta sống cực kì thoải mái trong cái vòng luẩn quẩn này, cậu ta mới không rõ bản thân có bao nhiêu phân lượng. Lần này không giống những lần trước, cô cũng không đủ năng lực đối phó với người đứng sau màn.”

La Khởi Vân như cũ lo lắng nhìn xem Lý Thiếu Thiên.

Lý Thiếu Thiên chỉ gật đầu với cô. “Chăm sóc tốt bản thân, sớm rời khỏi đoàn làm phim cũng tốt.”

“Cậu nếu sợ liên lụy đến Khởi Vân, yên tĩnh tìm việc khác mà làm không được sao?” Phương Lâm thật mệt tâm, nói.

Lý Thiếu Thiên không nói thêm nữa, cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi căn phòng.

Trong một căn phòng tại một nhà hàng tư nhân ở thành phố S, Yến Lẫm đang bị mấy trưởng bối bao quanh vây ở giữa, một vài ngày trước khi đại hội cổ đông được tổ chức, vài vị đại tướng hắn mượn sức tựa hồ cũng không thể hòa hợp ở chung.

“Yến Lẫm, hôm nay mọi người đều ở đây, các chú các bác cũng không phải ép cháu làm cái gì, nhưng có một vài chuyện cần phải nói rõ trước. Ban lãnh đạo sở dĩ không hài lòng với Yến Chu, là bởi vì ông ấy lấy công ty làm bàn đạp nâng tình nhân, hoàn toàn không để ý đến ích lợi của chúng cổ đông. Chúng tôi nhìn cháu lớn lên từ bé, từ khi còn nhỏ đã ổn trọng đáng tin cậy, giỏi hơn người ba vô tích sự kia của cháu nhiều lắm. Chúng tôi đề bạt cháu chính là vì tin tưởng vào cháu, nhưng cháu nhất định phải cho chúng tôi một thái độ minh xác, mấy lời đồn đãi đang phát tán trên mạng này, cháu là dính cũng không thể dính! Bằng không chúng tôi cần gì kéo ba cháu xuống ngựa, thay cháu đi lên?!”

Mấy cổ đông tuy rằng tuổi lớn, nhưng nếu là cổ đông quan trọng của một công ty giải trí, tự nhiên sẽ thập phần chú ý hướng gió thổi trên mạng.

Tất cả mọi người đều biết có một tiểu minh tinh thủ đoạn cao siêu, không bám được Yến Thâm nên bám lên Yến Lẫm. Con lão yêu ngàn năm Yến Thâm kia đương nhiên sẽ không mắc mưu của tiểu yêu tinh, hắn từ trước đến nay vẫn là tra nam duyệt qua biết bao loại hoa song vẫn không dính một chiếc lá, Yến Lẫm nhưng vẫn là thái độ mơ hồ, điều này làm cho chúng cổ đông từng trải qua chuyện Yến Chu dùng cả công ty để push tình nhân vô luận như thế nào cũng không thể an tâm.

Nếu là kéo một đại tình thánh xuống, sau đó nâng một tiểu tình thánh lên, vậy bọn họ làm làm gì?

Cái tên Yến Chu kia tốt xấu vẫn còn có xu hướng tình dục dị tính bình thường.

Yến Lẫm ngồi ở giữa được mọi người vây quanh, tây trang thẳng thớm, thần thái ung dung. Cưỡng bức đến từ bốn phía tựa hồ cũng không tạo thành áp lực gì cho hắn. Yến Lẫm vắt chéo đôi chân thon dài, một bàn tay lắc nhẹ ly rượu vang, gương mặt tuấn nhã thản nhiên, một trời một vực với dáng vẻ khiêm tốn nhất quán đó giờ của hắn.

Thái độ này của hắn, lại làm cho mấy cổ đông càng thêm bất an. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía một người đàn ông rất có uy thế trong số đó.

Chính là ông đứng ra thuyết phục, mượn sức những nguyên lão bất mãn với Yến Chu, cùng nhau nâng đỡ thái tử thượng vị.

“Yến Lẫm, chú biết chuyện này gần đây nhắc đến hơi nhiều, mấy người trẻ tuổi các cháu có thể không thích nghe. Nhưng chuyện này không phải là chuyện riêng của một mình cháu, đây là đề cập đến ích lợi của tất cả mọi người và công ty, cháu cũng không thể tùy hứng.”

“Chú Mã, cháu hiểu được sự lo lắng của mọi người.” Yến Lẫm buông ly rượu, đôi chân vắt lên thu trở về, thái độ tôn trọng không thể soi mói.

Hắn nhíu hàng lông mày: “Nhưng là chuyện tới nước này, cháu cho dù là tỏ thái độ hay là không nhắc tới, đối với các vị ngồi đây, cũng có gì bất đồng đâu.”

Chú Mã nhíu mày: “Cháu có ý gì?”

“Thứ cháu nói thẳng, mặc kệ các vị có bao nhiêu lý do, mọi người ở trong mắt ba cháu đã muốn treo danh phản bội.” Yến Lẫm đứng dậy, thân hình cao gầy đứng trên thảm giữa phòng đổ bóng thật đậm.

Lời của hắn còn chưa dứt, sắc mặt của mấy người trong phòng đã muốn trầm xuống.

Phản đồ, tóm lại là một danh xưng không tốt.

Yến Lẫm nhìn một vòng xung quanh, cười cười nói: “Tính tình của ba cháu như thế nào, mọi người hẳn là biết rõ hơn cháu. Chỉ riêng với cháu thôi, ba đã hận không thể đẩy cháu vào chỗ chết, thì bàn gì đến anh em ngày xưa nay quay ra phản bội ông? Hy vọng mọi người ở đây nhìn rõ tình thế hiện tại, hiện giờ mọi người ngoại trừ tiếp tục đi con đường này cũng đã không còn cơ hội quay đầu lại. Các vị cần gì phải đặt ánh mắt lên một vài scandal vụn vặt, không bằng suy nghĩ một chút đại hội cổ đông sắp tới cần làm gì để kết thúc một cách viên mãn và thể diện nhất. Cháu cam đoan, tài sản của mọi người ở trong tay cháu nhất định sẽ càng thêm lớn mạnh, có tiền để tiêu không tốt sao? Các chú các bác tuổi cũng lớn rồi, cần gì phải phí tâm tư đặt vào chuyện khác.”

Hắn nói xong cầm lấy áo khoác, khẽ gật đầu, nói: “Cháu còn có việc, trước cáo từ.”

Yến Lẫm rời đi, trong phòng lâm vào bầu không khí trầm mặc ngưng trọng.

Sau một lúc lâu mới có người liên tục giậm chân: “Ông Mã ơi ông Mã, đây là tiểu thiếu gia da mặt mỏng còn trẻ dễ điều khiển mà ông nói? Ông xem cái này mà gọi là dễ điều khiển?! Thằng nhóc này là nắm chắc chúng ta lên thuyền tặc rồi, không có sợ hãi! Đợi sau này cánh chim của nó cứng rồi, còn không biết sẽ trở thành nhân vật đáng sợ như thế nào đâu!”

(1) con mèo của Schrodinger: một thí nghiệm với mục đích hình dung vĩ mô cho trạng thái vi mô của cơ học lượng tử. Ở đây ý là giống như trạng thái sống/chết của con mèo trong thí nghiệm có xác suất tương đương nhau và tồn tại song song, trạng thái chồng chập này chỉ phá vỡ và nghiêng hẳn về một bên khi có sự “dò xét trạng thái”. Giống như vậy, quan hệ thầy trò của Lý Thiếu Thiên và gánh hát Mặc gia cũng được quyết định bởi người quan sát, tức quần chúng khán giả, còn trước đó là không phân rõ đúng sai.

Bình luận

Truyện đang đọc