QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

Khi đa tình thì dịu dàng vô hạn, lúc vô tình thì lôi đình vạn quân (1).

Mặc Lý rất nhanh đã thu thập xong hành lý cho vào một cái vali và một cái balo, cũng nhân tiện thu dọn luôn toàn bộ hành lý của Chu Phi.

Lý Thiếu Thiên nhíu mày nhìn cậu mang từng món hành lý một ra ngoài phòng khách.

“A Ly, chúng ta nói chuyện.”

Mặc Lý lau mồ hôi trên trán: “Đúng lúc em cũng có một vài chuyện muốn thương lượng với sư ca.”

Lý Thiếu Thiên liếc nhìn Yến Lẫm một cái. “Vậy không biết có thể mời Yến tiên sinh rời đi trước được không?”

Mặc Lý cũng nhìn về phía Yến Lẫm. Hắn không thể đi, hắn đi rồi ai lái xe chở cậu?

“Vậy anh xuống xe chờ tôi.” Mặc Lý nói với Yến Lẫm, giọng điệu đúng lý hợp tình.

Yến Lẫm: “…..” Dám xem hắn là tài xế chuyên dụng để sai bảo cũng chỉ có thể là vị này.

“Được rồi.” Yến Lẫm thở dài thỏa hiệp.

Nói đi là đi, Yến Lẫm gật đầu với Lý Thiếu Thiên chào tạm biệt xem như giữ lễ, sau đó lưu loát xách hành lý của Mặc Lý ra khỏi cửa.

Lý Thiếu Thiên chau mày, hơi hơi nâng tay lên cao, nhưng cuối cùng không có lên tiếng ngăn cản đối phương.

Hành lý mang đi không lo, Mặc Lý còn tại trước mắt.

“A Ly, lại đây ngồi xuống.” Lý Thiếu Thiên than nhẹ một câu, vỗ vỗ sofa phía trước.

Mặc Lý quy củ ngồi ở chỗ đối diện hắn.

Không giống với trước kia, trước kia cậu luôn tùy tiện nằm lên người hắn. Lý Thiếu Thiên cẩn thận đánh giá Mặc Lý, gương mặt cũng không có biểu cảm tức giận, nhưng lại làm người ta cảm thấy có chỗ nào bất đồng.

Mặc Lý không nên là…. hiểu chuyện như vậy.

“Sư ca, em có chuyện muốn nói với anh.” Mặc Lý mở miệng trước, nội dung cũng là chuyện cậu phải chuyển đi. “Em và Chu Phi đã thương lượng với nhau, bọn em quyết định sẽ chọn một trong số những lời mời hợp tác tìm đến em.”

Bức thiết quá chẳng thể bán buôn (2), cái loại cảm thụ bản thân không phù hợp với nơi này khi đi tới chỗ tiệc rượu của người trong giới lần trước vẫn còn như mới ngày hôm qua, Mặc Lý quyết định không miễn cưỡng chính mình.

“Chuyện ở tiệc rượu đã làm A Ly phải chịu thiệt thòi, sư ca giải thích với em.” Lý Thiếu Thiên nói.

Mặc Lý lắc đầu: “Không phải bởi vì chuyện đó. Em nghĩ kĩ rồi, việc em cần làm là phải để càng nhiều người biết đến gánh hát của em hơn, không phải để duy trì hình tượng thần bí cao đoan, thần bí thế thì làm sao nhiều người biết đến em được. Cho nên tiệc rượu cao cấp và mấy thứ tương tự không hợp với em. Nhận nhiều việc vừa lúc có thể kiếm thêm được ít tiền, như thế mới có thể kiến thiết gánh hát tốt hơn.”

“Chuyện tiền bạc em không cần quan tâm. Mỗi tháng anh đều gửi cho sư phụ một khoản phí sinh hoạt, nếu không đủ thì ——”

“Không thể dựa toàn bộ vào tiền của sư ca, đó là tiền anh cho ba em. Gánh hát không thể để một mình anh nuôi, như thế thì thành cái gì. Em là bầu gánh, em có nghĩa vụ phải chèo chống gánh hát. Sư ca thì không phải. Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, dùng hết tiền để nuôi gánh hát thì tính là gì chứ? Em thấy các nghệ sĩ, minh tinh khác đều ở khu nhà cao cấp, đi siêu xe, sư ca cũng đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi.”

Lý Thiếu Thiên cười cười, không biết nói gì nữa.

Một Mặc Lý thấu tình đạt lý, một Mặc Lý nhu thuận hiểu thế nào là đúng mực, cỡ nào khó được.

Vốn nghĩ rằng chuyện ở tiệc rượu sẽ làm sư đệ tâm cao khí ngạo tức giận, ba ngày không nghe điện thoại của hắn cũng là thật bình thường. Ngày xưa hắn rời khỏi gánh hát Mặc gia, Mặc Lý chính là không để ý đến hắn suốt ba năm.

Chính là lúc này đây, Mặc Lý nhanh như vậy đã nguôi giận. Thật đúng là làm cho người ta không kịp thích ứng.

“Em có suy nghĩ của riêng mình cũng tốt, anh sẽ không ngăn cản em. Nhưng em cũng đâu cần phải chuyển ra ngoài ở.” Lý Thiếu Thiên kiên nhẫn khuyên nhủ: “Sư phụ cũng sẽ không yên tâm ——”

“Ba em cũng không bảo em phải ở nhà của sư ca.” Mặc Lý lắc lắc tay. Kì thật người ba cưng chiều cậu nhất từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhờ vả sư ca chăm sóc cậu. Người ông nhờ vả chỉ có mỗi Chu Phi.

“Với lại em ở nơi này của anh thật sự là không thích hợp. Em hiện tại cũng nổi tiếng.” Mặc Lý lộ ra một chút thần sắc kiêu căng của ngày xưa, Lý Thiếu Thiên không khỏi nở nụ cười.

Đáng tiếc Mặc Lý rất nhanh đã thu lại biểu cảm.

Lý Thiếu Thiên nhìn chăm chú vào khuôn mặt làm cho một người mặc dù đã nhìn quen muôn hồng nghìn tía trong giới giải trí như hắn vẫn như trước không thể không cảm thán vì sự đẹp đẽ, lúc này khuôn mặt mà hắn nhìn thấy chỉ là một vẻ mặt nghiêm túc, không có lấy một chút tùy hứng hay ngạo kiều kiêu căng.

Sư đệ cố gắng tỏ ra trấn định thành thục hẳn là nên đáng yêu đến mức làm cho người ta bật cười, nhưng thực tế lại mang một cảm giác xa lạ.

“Cho nên chúng ta ở cùng nhau cũng không thích hợp. Ai biết ở trên mạng người ta sẽ viết linh tinh cái gì, đối với sư ca hay là đối với em cũng không tốt.” Mặc Lý nói. “Em chuyển đi ra ngoài ở, có việc vẫn sẽ liên lạc như cũ.”

Cậu đã quyết định chủ ý, khẳng định sẽ không quay đầu lại. Lý Thiếu Thiên rất quen thuộc với sự tùy hứng của sư đệ, chính là lúc này đây sự tùy hứng đó lại dùng để chiến tranh lạnh với hắn.

“A Ly, anh ngày đó đưa La Khởi Vân đi trước, có phải em rất mất hứng không? Em buồn bực không vui cũng phải, anh ——”

Mặc Lý lại che mắt khẽ nói một tiếng.

“Sư ca, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Rất mất mặt, cậu thế nhưng lại ở trước mặt Yến Lẫm vừa khóc vừa nhõng nhẽo…

Lý Thiếu Thiên chỉ có thể ngừng câu chuyện, sau một lúc lâu mới nói: “Là sư ca không tốt, A Ly giận sư ca thế nào cũng đúng. Cho sư ca một cơ hội nữa, sư ca sẽ tạ tội và bù đắp cho em, được không? Cho nên trước tiên đừng chuyển đi ra ngoài nhé?”

Mặc Lý lặng lẽ trấn áp trái tim đang loạn nhịp đập thình thịch.

Lý Thiếu Thiên vẫn cho rằng cậu là đang tùy hứng tức giận nên mới chuyển ra ngoài.

“Em chuyển đi ra ngoài ở thật sự là vì suy nghĩ cho sự nghiệp của đôi bên, không liên quan gì đến chuyện kia. Ở tình huống đó nếu sư ca bỏ lại La tiểu thư, mặc kệ cô ấy thì thành ra cái gì. Em có thể hiểu được, sư ca cũng đừng suy nghĩ về nó nữa.”

Những gì cậu nói đều là lời thật lòng, không có ý gì là giận dỗi hay xéo xắt móc mỉa Lý Thiếu Thiên.

Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người, cố tình làm cho Lý Thiếu Thiên gặp phải loại tình cảnh này.

Nếu là Yến Lẫm —— Cậu lười nghĩ đến cái “nếu” sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Cuối cùng, Lý Thiếu Thiên cũng không có cách nào giữ lại tiểu sư đệ từ nhỏ vẫn luôn thích kề cận hắn.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Lý vẫy tay chào hắn, leo lên xe của Yến Lẫm, tuyệt trần mà đi.

Mặc Lý cũng không có chút ý gì là trách hắn, không có tức giận, không có náo loạn, thấu tình đạt lý, không tranh không nháo.

Hắn gửi một tin nhắn kêu cậu sau khi thu xếp xong xuôi ổn định rồi thì nhắn hắn một tin bình an, Mặc Lý cũng nhắn hồi âm lại rất nhanh.

[A Ly: Ok.]

Hết thảy đều thật bình thường.

Chính là vì sao lại có một cảm giác bối rối không hiểu do đâu từ đáy lòng bắt đầu lan tràn?

Yến Lẫm lái xe nhìn không chớp mắt, Mặc Lý ngồi ở ghế phó lái cũng im lặng tựa như pho tượng đá.

“Em là định chuyển tới ở nhà tôi phải không?” Yến Lẫm đành phải mở miệng hỏi. Hắn chuẩn bị tha người về hang sói, nhưng có tất yếu phải xác nhận trước một chút.

Mặc Lý cuối cùng cũng hoàn hồn, khuôn mặt bị mũ lông của chiếc áo khoác màu xanh bao trùm chuyển hướng về phía hắn, lên án.

“Anh hỏi loại câu hỏi này, chẳng lẽ anh không muốn cho tôi ở lại?!”

Yến Lẫm ngậm miệng không nói nữa.

Cái tên nhóc cố tình gây sự này ấy —— Sao lại làm cho người ta vui vẻ như vậy!

Yến Lẫm mang người về địa bàn của hắn, Mặc Lý lập tức tiến vào phòng ngủ bung hành lý ra. Người đại diện Chu Phi sáng sớm đã ra khỏi cửa, thẳng đến đêm khuya mới trở về.

Yến Lẫm an vị ở phía sau quầy bar, nghe hai người bọn họ quây quần ở sofa thảo luận về vấn đề quy hoạch sự nghiệp của Mặc Lý.

“Cái này nhiều tiền nhất.” Chu Phi rút một tờ giấy ra. “Làm đại diện cho sản phẩm bán hàng online.”

“Đại diện cho cái gì?” Mặc Lý tò mò.

“Mặt nạ.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Từng này.”

“Này là in tiền hay là bán mặt nạ vậy?!”

Vẻ mặt của Yến Lẫm đen sì.

Hắn là thái tử gia của công ty giải trí Thâm Không mà tất cả mọi người trong giới giải trí đều công nhận, nội dung các cuộc nói chuyện đó giờ đều là về ảnh đế ảnh hậu, đều là vị trí đại diện cho các thương hiệu cao cấp xa xỉ hàng đầu, cư nhiên phải ở nơi này nghe người trong lòng thảo luận về bán hàng online?

“Không nhận.” Hắn gõ mặt bàn, một câu định Càn Khôn.

Chu Phi nói: “Tôi cũng biết cái này không tốt lắm, ai mà biết cái mặt nạ kia chất lượng thế nào, sao có thể để cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này của A Ly dùng được.”

“Vậy cậu đề cập đến cái này để làm gì?”

“Những cái khác cũng không nhiều tiền bằng cái này.” Chu Phi sửa sang lại vài tờ giấy để lên bàn trà. “Một lời mời chụp ảnh và phỏng vấn cho tạp chí tuyến hai, một chương trình thực tế, vài bộ phim truyền hình chiếu mạng.”

“Vì sao không ai tìm tôi xướng hí khúc?” Mặc Lý cầm lấy mấy tờ giấy suy nghĩ suy nghĩ, có chút buồn bực. “Quên đi, đi bước nào hay bước nấy.”

“A Ly cảm thấy cái nào tốt? Chúng ta phải nhanh chóng gửi hồi đáp cho người ta.”

“Chụp tạp chí.” Yến thiếu gia ở phía sau điều khiển quyết định.

Giải quyết dứt khoát.

Chu Phi hoả tốc hồi đáp lại lời mời của bên tạp chí, an bài xong xuôi, rất nhanh tới ngày quay chụp.

Ở tại nhà của Yến Lẫm đích xác tiện hơn ở nhà của Lý Thiếu Thiên. Yến Lẫm từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn mười phần, rất ít người biết nơi này là nhà của hắn. Khu nhà xa hoa công tác bảo an cũng tốt, xuất môn căn bản không cần phải lo lắng sẽ có paparazzi chụp ảnh.

Chu Phi sáng sớm lái xe hắn thuê chở Mặc Lý tới studio quay chụp tạp chí, vừa bước vào phòng thay đồ, không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được người quen cũ, Liễu Kì Hoa.

Đi theo cạnh Liễu Kì Hoa là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi mập mạp, đối phương là người đại diện của Liễu Kì Hoa, tự giới thiệu gọi là Phùng Thông, là người đại diện của công ty giải trí Thâm Không.

Phùng Thông vừa nhìn thấy Mặc Lý liền lộ ra biểu cảm kì quái, tựa hồ có điểm chột dạ, còn có điểm trong ngoài bất nhất, lén nhìn Mặc Lý vài lần.

Chu Phi trừng mắt liếc ông một cái, Phùng Thông mới không dám lại nhìn tiếp.

Nhân viên công tác đang ở chỗ dựng cảnh, thợ trang điểm còn chưa đến, Mặc Lý và Liễu Kì Hoa đều cùng người đại diện của mỗi người ngồi riêng biệt ở một góc trong phòng, khoảng cách rất xa lẫn nhau, đều tự nghỉ ngơi.

Liễu Kì Hoa nhìn thấy biểu hiện của người đại diện của hắn qua gương, cười nhẹ một tiếng: “Sao vậy, em không biết là người đại diện của em có sở thích này đấy? Chị dâu biết không?”

Phùng Thông vội vàng lại gần nhỏ giọng khuyên can: “Đừng nói lung tung. Anh nói với cậu, cậu phải cẩn thận khi ở chung với cậu ta, có thể nịnh liền nịnh, đừng có mà đắc tội với cậu ta.”

Liễu Kì Hoa có chút tò mò: “Gì cơ? Chẳng lẽ cậu ta có người chống lưng lợi hại khó lường sao? Đoạn thời gian quay Quốc Sắc Phương Hoa em và cậu ta có vài ngày lui tới, cũng không nhìn ra là có chống lưng gì mà.”

Phùng Thông hạ giọng: “Đúng là có chống lưng, chỉ là còn chưa biết là ai, nên mới kêu cậu cẩn thận một chút.”

“Cũng không biết là ai, vậy thì làm sao mà anh biết?” Liễu Kì Hoa càng cảm thấy kỳ quái. “Người anh nói sẽ không phải là Lý Thiếu Thiên đó chứ? Anh Phùng mà còn cần phải sợ tên đó? Lý Thiếu Thiên còn phải dựa vào La Khởi Vân cơ mà.”

Phùng Thông lập tức nhìn về phía đối tượng hợp tác với họ đang ngồi ở góc đối diện, vội la lên: “Cậu nhỏ giọng một chút!”

Chu Phi nằm úp sấp đến bên tai Mặc Lý nói thầm: “Hai người bên kia rất khả nghi, tôi nghĩ bọn họ đang nói xấu cậu.”

Mặc Lý liếc xéo hắn một cái, lấy đồ trang điểm của bản thân đặt lên bàn.

Phùng Thông dựa vào bả vai của Liễu Kì Hoa nói cho hắn về sự kiện cái hot thread năm đó, chuyện này ông từ lúc đó tới giờ vẫn chưa từng nói cho ai khác, thẳng đến hiện tại tần suất bọn họ và Mặc Lý cùng xuất hiện càng ngày càng nhiều, ông mới không thể không bắt đầu xem trọng việc này.

“Nói như vậy, cậu ta chẳng những có chống lưng, mà còn là đã thông đồng với kim chủ từ rất nhiều năm về trước? Nếu vậy tại sao năm nay mới xuất đầu? Kim chủ bất lực như thế, không đến mức làm anh Phùng sợ thành như vậy đi.” Liễu Kì Hoa không cho là đúng.

Lại nói tiếp đúng là đạo lý này, bất quá Phùng Thông năm đó đã có trải nghiệm dành cho bản thân quá mức khắc sâu, nửa đêm ông dùng một số tiền lớn để bố trí thuỷ quân có sức chiến đấu cao đã bị một con độc thủ nào đó không hề cho ông chút cơ hội hoàn thủ nào mà trực tiếp khóa mõm thủy quân, hơn nữa làm như thế nào cũng không tra ra được là ai, kiêng kị khi màn đêm buông xuống từ sự kiện thần quái đó đã ăn vào các dây thần kinh của ông.

“Dù sao thì cậu cứ khách khí với cậu ta là được. Vừa lúc giữa cậu ta với cậu còn có quan hệ hữu nghị nửa thầy trò, cậu xem như là tôn sư trọng đạo đi.”

“Bầu gánh của một cái gánh hát kịch địa phương nơi khỉ ho cò gáy mà cũng có thể xưng là sư phụ của em?” Liễu Kì Hoa hừ một tiếng.

Thợ trang điểm vào phòng, hai bên cũng không nói nữa, chờ thợ trang điểm đến trang điểm cho.

(1): thành ngữ, chỉ uy lực thật lớn, không thể ngăn cản.

(2): nguyên gốc là “上赶着不是买卖”, ngụ ý trong việc buôn bán nếu song phương có một bên có tâm lý rất bức thiết muốn đạt thành thì sẽ phải trả giá đại giới rất nhiều, thậm chí bên còn lại có thể vì bên kia gấp gáp quá mà gây phản tác dụng, càng không chịu thành giao. Sau nghĩa rộng hơn là khuyên con người ta làm việc gì cũng phải bình tĩnh, đừng nên quá gấp gáp, chuyện gì cũng phải một vừa hai phải. Ví dụ: Bạn mua một cái áo, seller ra giá 100, bạn nói đắt quá không mua, seller lập tức gọi bạn lại giờ bán 50 mua không, bạn vẫn không mua bỏ đi, seller lại nói giờ 30 mua hay không, bạn lại càng không mua.

Bình luận

Truyện đang đọc