QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

Mặc Lý tìm được mấy tập kịch bản sau đó bỏ vào túi, đưa tới khách sạn Yến Lẫm ngủ lại.

Thời điểm bước vào cửa, Mặc lão bầu gánh vẫn còn đang lôi kéo Yến Lẫm thao thao bất tuyệt, kể đều là mấy chuyện cũ Mặc Lý nghe từ bé đến mức lỗ tai mọc kén, khó được vị Yến thiếu gia này còn có thể bày ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng còn đáp lại, làm cho Mặc lão bầu gánh cao hứng hết sức, xem Yến Lẫm còn thân thiết hơn cả con trai ông.

Đứa con trai chẳng ra gì kia của ông sau khi lớn lên đã không còn kiên nhẫn bồi người ba già trò chuyện.

Cửa phòng không đóng, Yến Lẫm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mặc Lý đứng ở cửa, nhất thời cười đứng dậy, đến cạnh cửa nghênh đón.

Mặc Lý cảm thấy có một khí tràng mang chút cảm giác áp bách tới gần cậu, nhịn không được lùi về phía sau một bước.

Rõ ràng cậu cũng không quá thấp, song lại luôn ở trên người đàn ông xa lạ này cảm nhận được một uy thế muốn gây sự, mặc dù hắn luôn mỉm cười, thậm chí nho nhã lễ độ.

Ý tứ kháng cự tiếp cận trên người đối phương rõ ràng như thế, Yến Lẫm chỉ có thể đứng cách cậu hai mét.

“Mặc bầu gánh, mời tiến vào.” Hắn rất là thân sĩ hạ thấp thân mình, giống như khí độ trời sinh đã có, cũng không có vẻ như cố gắng bày ra.

Mặc lão bầu gánh ở phía sau hô: “A Ly đến rồi, nhanh lên, mau tiến vào! Còn để cho Yến tổng ra ngoài tiếp đón con, ra cái thể thống gì nữa!”

Câu Mặc Lý nghe được nhiều nhất từ miệng của ba cậu chính là “Ra thể thống gì nữa!”, căn bản lười so đo, nghiêng thân mình vượt qua Yến Lẫm, đi vào trong phòng khách rộng rãi buông túi xuống.

Yến Lẫm lại cười nói: “Là chúng tôi đường đột, Mặc bầu gánh nhất định bề bộn nhiều việc, còn phải đến phối hợp công việc của chúng tôi.”

“Nó thì bận cái gì, rảnh muốn chết!” Mặc lão bầu gánh vung tay lên. “Vẫn là chương trình của đạo diễn Tống quan trọng hơn! A Ly, thứ ba kêu con mang đến có mang đến không?”

Mặc Lý từ trong túi lấy ra mấy tập kịch bản cũ buộc chỉ gáy, Tống Lục Minh sau khi tiếp nhận bắt đầu lật xem, trên mặt hiện ra sự vui mừng.

“Mấy cuốn sách này có tuổi đời bao nhiêu năm rồi?”

“Không sợ đạo diễn Tống chê cười, mấy cuốn kịch bản này cũng xứng đáng được gọi là văn vật, là từ ông nội của tôi truyền lại, nếu tìm hiểu tiếp thì ngay cả tôi cũng không nói rõ là có bao nhiêu năm.” Mặc bầu gánh ha ha cười nói.

“Rất có ý nghĩa, thực trân quý.” Tống Lục Minh liên tục cảm khái tán thưởng.

Mặc Lý đeo lại túi chuẩn bị ra ngoài, mới vừa quay người liền nhìn thấy Yến Lẫm đứng ở phía sau, khoảng cách quá gần khiến cậu phải lui hai bước mới có thể ngừng lại, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Yến Lẫm.

“Mặc bầu gánh, xin cậu ở lâu thêm chút, có chút chuyện về chương trình, đạo diễn Tống cần nói trực tiếp với Mặc bầu gánh.” Yến Lẫm cười hết sức thong dong.

Mặc lão bầu gánh vừa nghe hắn nói thế, lập tức phối hợp: “Vậy A Ly ngồi xuống, nghe ý kiến của đạo diễn Tống một chút đi.”

“Nhưng là con phải trở về chuẩn bị cho vở diễn tối nay.” Mặc Lý không muốn ở lại.

Cậu luôn cảm thấy Yến Lẫm vẫn luôn cố ý tiếp cận cậu, điều này làm cho cậu rất không thoải mái.

Cứ việc thái độ của Yến Lẫm một mực ở trong phạm vi lễ phép, hắn ngay cả đối với Lưu Đại Quân cũng hết sức khách khí.

“Thằng nhóc này, như thế nào có thể không hiểu chuyện như vậy.” Mặc lão bầu gánh trừng cậu. “Gánh hát có ông Lỗ trông chừng, không cần con, con ở lại phối hợp công tác của Yến tổng cho tốt đi!”

“Mặc bầu gánh mời ngồi.” Yến Lẫm hợp thời chỉ vào sofa mời cậu.

Mặc Lý chỉ có thể ở lại.

Trong phòng khách có hai cái sofa đơn, Mặc lão bầu gánh và Tống Lục Minh mỗi người ngồi một cái sofa đơn, chỉ còn lại một cái sofa dài, Mặc Lý rất nhanh ngồi ở đầu sofa hướng cạnh Mặc lão bầu gánh, ngồi ngay ở mép.

Yến Lẫm khẽ lắc đầu cười khổ, cũng không dám ngồi ở trung gian sofa, đành phải ngồi ở đầu kia của sofa phía gần sát Tống Lục Minh.

Tâm tình của Mặc lão bầu gánh cực kì high, Tống Lục Minh lại cảm nhận được bầu không khí không được tự nhiên này, thoáng có chút xấu hổ.

Làm một người sản xuất chương trình truyền hình truyền thống, loại chuyện quy tắc ngầm này ông nghe nói không hề ít, nhưng là đối với quá trình phát triển tự nhiên là không có cơ hội nhìn thấy.

Nếu kim chủ đều giống như dáng vẻ khổ ha ha này của Yến thiếu gia, vậy thì lạc thú của quy tắc ngầm ở chỗ nào?! Không phải là tiêu tiền để chịu tội sao.

Yến Lẫm như thế này thật không giống phải quy tắc ngầm người ta, mà là giống như tri mộ thiểu ngải (1).

Là con trai độc nhất của nhà họ Yến, lại —— Tống Lục Minh không dám nghĩ tiếp.

“Đạo diễn Tống còn chuyện gì không rõ thì cứ việc hỏi, không phải tôi nói ngoa, A Ly hiểu biết về gánh hát Mặc gia không kém tôi chút nào.” Mặc lão bầu gánh thập phần nhiệt tình thu xếp.

Tống Lục Minh cười cười, cầm lấy kịch bản đang chuẩn bị bắt đầu nói, Yến Lẫm lại giành trước một bước mở miệng.

“Kỳ thật, lần này đến Mặc Huyền, tôi muốn nói lời xin lỗi với Mặc bầu gánh và Mặc lão bầu gánh.”

Mặc Lý rốt cuộc chuyển mắt về phía hắn.

“Chuyện công ty bất động sản khai phá vài năm trước, tôi đã làm ra một quyết định không quá thành thục. Gánh hát cũ của Mặc gia bị dỡ bỏ là do tôi không có lo lắng chu toàn. Nghĩ đến nó là nơi ký thác ký ức của rất nhiều thế hệ của gánh hát Mặc gia, khái niệm giá trị kinh doanh đơn giản nào có thể khái quát hết.”

Thời điểm quyết định dỡ bỏ hắn cũng có một tầng suy nghĩ khác, Yến Lẫm không muốn nhìn thấy thiếu niên trời sinh kiêu ngạo như Mặc Lý vì mấy cái vé vào cửa phải buông tư thái lấy lòng, nỗ lực chống đỡ một cái gánh hát nhất định là xuống dốc. Hắn đúng là có lối suy nghĩ khờ dại “Sao không ăn thịt?” (2)

Hắn không thể lý giải tình cảm dành cho rạp hát cũ của Mặc Lý, cũng không thể tưởng tượng được thời điểm gian nan nhất Mặc Lý phải duy trì sinh kế như thế nào.

Đến nay hắn cũng không thể tưởng tượng được Mặc Lý ngay cả lấy ra mấy ngàn đồng thuê một kho hàng cũng không có đủ khả năng, đó là một cảm giác như thế nào? Chút tiền ấy thậm chí không mua nổi một đôi giày của hắn.

“Tôi nợ hai người một câu giải thích.” Yến Lẫm bày ra vẻ mặt chân thành thản nhiên.

Mặc lão bầu gánh đã muốn liên tục xua tay: “Đều đã qua bao lâu, còn nhắc đến nó để làm chi. Nói lại, nhìn xem sự phát triển của Nam thành Mặc Huyền lúc này, nếu thật sự giữ lại gánh hát cũ, gánh hát Mặc gia nhà chúng tôi thành hộ cưỡng chế thì có thể tốt đến đâu? Lưu Đại Quân sợ là phải hận chết tôi. Đây đều là mệnh thời thế. Hiện tại gánh hát Mặc gia cũng rất tốt! Nếu có thể nương gió đông của đạo diễn Tống, vậy rất tốt!”

Yến Lẫm vẫn chỉ nhìn Mặc Lý, Mặc Lý cư nhiên còn thật sự gật đầu: “Không phải là lỗi của ai hết.”

Cái sai duy nhất có lẽ là vì vở diễn của bọn họ đã không thể hấp dẫn người xem, không thể lọt vào mắt xanh của khán giả nữa. Nếu đầu sỏ gây nên đã buông tư thái giải thích, cậu cũng không phải là kiểu người cắn chết không buông.

“Nếu đều nói rõ ràng, vậy không còn tồn khúc mắc nữa.” Tống Lục Minh cười nói. “Kế tiếp có phải nên nói về chương trình của chúng ta hay không?”

“Mời thầy Tống nói.” Yến Lẫm dựa vào ghế sofa, đem sân nhà tặng cho người trong ngành.

Tống Lục Minh cùng Mặc Lý trao đổi, sau khi xem qua một đoạn ngắn video Mặc Lý xướng hí ở trên mạng đã muốn có thiết tưởng ban đầu về hình thức của chương trình, thậm chí đối với độ tạo đề tài của chương trình cũng có tin tưởng.

Ông ngay từ đầu thật không nghĩ tới, gánh hát Mặc gia và Mặc Lý còn dính tới tiểu thịt tươi Lý Thiếu Thiên đang hot như mặt trời ban trưa, cái này còn sợ tập phát sóng đầu tiên thiếu đề tài?

Tống Lục Minh rất nhanh cáo từ, chuẩn bị trở về phòng sửa sang lại một chút thành quả điều tra hôm nay. Thông báo tuyển dụng thành viên tổ chương trình cũng đã muốn phát ra, ít nhất ở trạm tiếp theo cái bọn họ gọi là tổ chương trình sẽ không chỉ có mỗi hai người là ông và Yến Lẫm.

Cơ mà Tống Lục Minh thực hoài nghi chuyện Yến Lẫm liệu có đi địa điểm tiếp theo hay không.

Tống Lục Minh đi rồi, Mặc lão bầu gánh cũng chuẩn bị cáo từ.

Yến Lẫm đứng dậy: “Bác Mặc hôm nay cũng phải chạy qua chạy lại một vài nơi, khiến ngài phải mệt mỏi cả ngày, sắc trời cũng đã muộn, không bằng ở lại ăn bữa cơm đi.”

Hắn mời Mặc lão bầu gánh, ánh mắt lại dừng ở Mặc Lý đứng phía sau ông.

Mặc Lý lại né tránh ở phía sau ba cậu, tránh đi tầm mắt không rõ ý tứ kia.

Tuy rằng tiếp nhận lời giải thích của đối phương, cậu vẫn có một loại kiêng kỵ nói không nên lời với Yến Lẫm.

Còn hơn dính người, Chu Phi cũng thích kề cận cậu, thậm chí đạt tới trình độ không mặt mũi không da mặt, nhưng là cái sự bất động thanh sắc của Yến Lẫm lại có điểm… Làm cho người ta sợ hãi.

Mặc lão bầu gánh vừa định đồng ý, cảm thấy đứa con ở sau lưng vẫn kéo kéo góc áo của ông, biết Mặc Lý từ trước đến nay không thích loại xã giao này, liền trực tiếp chối từ.

“Cũng không cần đâu.” Mặc lão bầu gánh cười ha ha, cũng cho Yến Lẫm mặt mũi. “Gánh hát tối nay có vở diễn, làm sao có thời giờ ăn cơm. Chẳng bằng Yến thiếu gia tối nay cùng đạo diễn Tống đến gánh hát xem diễn, tôi kêu bà Lỗ làm một bàn đồ ăn, hai ta uống một ly.”

Yến Lẫm cho tay vào trong túi quần, cười cười: “Vậy cũng tốt, nhưng là phải quấy rầy bác Mặc và Mặc bầu gánh.”

“Không quấy rầy không quấy rầy, A Ly phải lên sân khấu xướng hí thì chỗ nào quấy rầy đến nó. Vừa lúc để cho đạo diễn Tống đến hiện trường xem A Ly diễn Hồ tiên, chỉ đạo ý kiến một chút.”

Mặc Lý nghe được ba gạt cậu ra bên ngoài, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cậu mới không định ngồi cùng bàn với Yến Lẫm ăn cơm, cậu sợ không thể tiêu hóa thức ăn.

Yến Lẫm nhìn Mặc lão bầu gánh mang theo Mặc Lý rời khỏi phòng khách sạn, mỉm cười trên mặt dần dần biến mất.

Quay đầu lại ngồi ở vị trí Mặc Lý vừa ngồi, cảm thụ được độ ấm dần dần biến mất kia, một lúc sau đá một cước vào chân bàn trà, nằm ngửa ở trên sofa.

Phiền não khó chịu bốc lên chảy khắp tứ chi, rõ ràng đối diện gặp lại, Mặc Lý lại ngay cả cơ hội được tới gần cũng không cho hắn.

Lần thứ hai gặp lại thiếu niên trong ký ức vẫn luôn xa cuối chân trời chỉ có thể xuất hiện trong mộng cảnh, cách nhau chỉ trong gang tấc nhưng không có cách nào bước qua lôi trì nửa bước, mới thật sự là tra tấn lớn nhất.

Hắn có thể cảm thấy đầu ngón tay của hắn khát vọng làn da của Mặc Lý, khát vọng đến mức đau ngứa, nhưng không có cách nào giảm bớt.

Nếu Mặc Lý không phải né hắn như né rắn rết, có lẽ hắn không đói khát như thế.

Yêu tinh này, trời sinh hiểu được biết làm như thế nào để người ta vì cậu nóng ruột nóng gan…

Yến Lẫm ngửa đầu nhắm mắt, phát ra tiếng thở dài thật sâu.

(1): tri mộ thiểu ngải: “thiểu ngải” là cô gái xinh đẹp, ý chỉ tình đầu của con trai là thường mến mộ những cô gái xinh đẹp. Sau thường được dùng để chỉ tình cảm mỹ lệ của thiếu niên.

(2): “Sao không ăn thịt?” ý chỉ trạng thái không có hiểu rõ toàn diện đối với một sự vật, sự việc nào đó. Câu này xuất phát từ Tấn Huệ đế thời Tây Tấn.

Trong thời kỳ chấp chính của Tấn Huệ đế, có một năm nạn đói hoành hành, dân chúng không có lương thực để ăn, chỉ có thể gặm cỏ ăn đất, rất nhiều dân chúng bởi vì vậy mà chết đói. Tin tức truyền đến hoàng cung, sau khi nghe quan bẩm tấu, Tấn Huệ đế khó hiểu. Tấn Huệ đế “thiện lương” muốn vì con dân làm chút chuyện, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì ngộ ra một phương án: “Dân chúng đói bụng không có cơm ăn, sao không ăn thịt?” (Sau này nhiều ý kiến tranh luận rằng thịt này là thịt thi thể người dân bị đói chết.)

Bình luận

Truyện đang đọc