QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

 

Thoát weibo, Yến Lẫm tháo tai nghe điện thoại xuống.

Rõ ràng nhà hắn mở công ty giải trí lớn nhất quốc nội, song hắn lại chỉ có thể giống một fan bình thường theo đuổi người trong lòng thông qua internet.

Thậm chí fan bình thường còn có thể trực tiếp tới xem cậu, Yến Lẫm tin tưởng nếu hắn dám xuất hiện ở trước mặt Mặc Lý, sợ rằng sẽ bị cậu đánh chết.

Duy chỉ có “Lẫm đông” có thể gặt hái một chút hảo cảm, nhưng nếu ID của hắn bị chọc thủng…. Vẫn là sẽ bị đánh chết.

Tương lai hắc ám như thế, 100% là level super hard.

Điện thoại lúc này hiện lên một thông báo từ weibo.

[Nữ thần “Mỹ lệ kỳ duyên” mà Lý Thiếu Thiên gian nan theo đuổi, tiểu học muội Lâm San San và tiểu sư đệ của gánh hát cũ, ai mới là chân ái của tài tử kiệt ngạo?]

Yến Lẫm giờ khắc này cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này.

Hắn muốn tiếp cận Mặc Lý thì khổ không tìm được cách, Lý Thiếu Thiên lại có thể tùy ý tiêu xài cảm tình của tên đó và Mặc Lý.

Người đại diện của Lý Thiếu Thiên không hề đơn giản, mấy cây rụng tiền vàng của công ty giải trí Thâm Không trước mắt có một nửa là nhờ cô ta dẫn dắt nên, hiện giờ tự lập môn hộ, dưới tay chỉ dẫn một Lý Thiếu Thiên cũng lăn lộn ra danh tiếng. Nếu cô muốn áp chế tin đồn “CP” của Lý Thiếu Thiên và Mặc Lý, trên mạng tuyệt đối sẽ không truyền bá rộng đến như vậy, ồn ào huyên náo như thế.

Cô có thủ đoạn “nhuận vật tế vô thanh” (1), hiện tại nhìn như là cư dân mạng tự phát, song thực chất là kết quả của phía đoàn đội của Lý Thiếu Thiên chọn cách cố ý mặc kệ.

Hắn cũng có thể ra tay, chính là đã trải qua chuyện phá bỏ di dời của gánh hát cũ, Yến Lẫm đã không còn dám tùy ý đưa ra những quyết định “anh chỉ là vì muốn tốt cho em”.

Ít nhất theo trước mắt đến xem, không chỉ Lý Thiếu Thiên thu lợi từ những gán ghép thiện ý này, nhân khí tăng cao, Mặc Lý cũng nhận được ưu đãi, có fan cố định, chống đỡ được gánh hát cho cậu.

Tuy rằng Yến Lẫm không chấp nhận lấy này làm kế lâu dài.

Cửa phòng khách mở ra, một người đàn ông trung niên nhanh chóng bước đến.

“Ai nha, Yến thiếu gia, thật sự là ngại quá, để ngài phải đợi lâu! Vừa rồi có cuộc họp nên đến chậm chút, không khiến ngài sốt ruột chứ.”

Yến Lẫm đứng lên: “Không sao, Tống tổng, là cháu đường đột tới đây. Chú gọi cháu là Yến Lẫm thì tốt rồi.”

“Được rồi, không cần khách sáo với chú Tống. Mau ngồi, mau ngồi.”

Người đàn ông được gọi là Tống tổng nhìn qua tầm bốn, năm mươi tuổi, gương mặt tròn đầy hòa khí, dưới lớp áo lông sọc vuông lộ bụng bia, nhìn qua cũng không thu hút, nhưng là người trong ngành không ai dám coi thường ông.

Tống Lục Minh, ông ta bắt đầu từ ba mươi năm trước đảm nhiệm chức tổng giám đốc của đài truyền hình thành phố S, năm nào cũng có chương trình hot nhất toàn quốc, rating luôn là vô song trong đội ngũ các đài truyền hình, khiến công ty truyền hình lạc hậu này tìm về tân sinh, vừa có thể giữ chân khán giả cũ, còn có thể hấp dẫn càng ngày càng nhiều người xem thuộc thế hệ mới của thời đại internet.

Yến Lẫm thập phần bội phục trí tuệ và tầm nhìn của người đàn ông này.

“Ba cháu nói với chú, cháu muốn tiến vào giới giải trí?” Tống Lục Minh nhìn Yến Lẫm cười nói: “Kỳ thật chú nói, ba cháu cũng là quá không biết thế nào là đủ, có đứa con trai tốt như thế này còn oán giận cả ngày. Con mình muốn tiến vào giới giải trí thì sao? Nhìn điều kiện của cháu xem, chú Tống ngày nào cũng nhìn mấy sao kim đến hoa cả mắt cũng không tìm được người đẹp trai hơn cháu. Chú mà lăng xê, cháu khẳng định có thể nổi!”

Yến Lẫm ngạc nhiên trong chớp mắt, bất đắc dĩ nói: “Không, chú Tống, cháu không phải muốn làm sao kim, cháu chỉ là muốn làm một ít chuyện liên quan đến giới giải trí thôi.”

“Đó không phải là tiếp quản vị trí của ba cháu sao? Ông ta oán trời oán đất với chú, chú còn nghĩ xảy ra chuyện gì cơ.” Tống Lục Minh lấy tẩu ra. “Không ngại chứ.”

“Chú tùy ý.” Yến Lẫm nói: “Là như vậy, cháu biết chú gần đây đang tính chuyện sản xuất một chương trình thực tế mang ý nghĩa nhân văn, cháu đối với chuyện này cũng có hứng thú.”

“A? Nói thử suy nghĩ của cháu xem.” Tống Lục Minh thật sự vui vẻ.

“Đài truyền hình thành phố S đã có một số chương trình có chủ đề tương tự với định hướng phổ cập khoa học hoặc tham quan di tích, rating không cao, phí sản xuất cũng ít, đài truyền hình không trông cậy vào nó chống đỡ, chỉ như một loại tồn tại mang ý nghĩa tượng trưng. Chương trình chú muốn làm, ít nhất xét về mặt kinh phí nhất định sẽ làm đài truyền hình chùn bước. Dù sao trong hoàn cảnh hiện tại, loại chương trình mang chủ đề này đối với các đài truyền hình xem trọng rating mà nói chính là một khiêu chiến rất lớn.” Yến Lẫm nói.

“Nói không sai.” Tống Lục Minh nở nụ cười. “Còn gì nữa?”

“Chú từng là giáo sư, thứ lỗi cháu mạo muội, chú muốn làm một chương trình như vậy là bởi vì chú tin tưởng nó có thể giống như những chương trình trước thịnh hành cả nước, hay là xuất phát từ tâm lý muốn giáo dục người khác?”

“Cừ thật, cháu thật đúng là không khách khí, mấy tên lãnh đạo thuộc đài truyền hình cũng không dám chỉ vào mũi của chú hỏi chú có phải thích lên mặt dạy đời hay không.” Tống Lục Minh nở nụ cười. “Cháu nói không sai. Những chương trình thu hút ánh mắt của người xem giống ba năm trước thì đài truyền hình còn có rất nhiều người tài ba sở hữu rất nhiều tư tưởng độc đáo, hơn nữa có hiệu ứng lưu lượng sao kim, muốn không nổi cũng khó. Chính là chương trình của chú hấp dẫn nhiều người trẻ xem như vậy, mỗi ngày chỉ có nhạc hip hop, có đôi khi còn nói lảm nhảm thì cũng quá đáng tiếc.” Ông nói xong thở dài một tiếng. “Xem bọn họ mỗi ngày vì sự sắp đặt cố ý của tổ chương trình mà cãi qua cãi lại, bọn chú nhưng thật ra náo nhiệt, đề tài về sao kim cũng có, mặt khác có ý nghĩa gì nữa? Chú cảm thấy như chú dạy hư thế hệ trẻ vậy.”

“Trong hoàn cảnh như thế này, người trẻ tuổi cũng không cần nhận giáo dục thông qua chương trình truyền hình.” Yến Lẫm nói.

Tống Lục Minh đang cảm khái trừng mắt liếc hắn một cái, đây là giáp mặt đả kích lý tưởng giáo dục của ông: “Vậy cháu tới tìm chú làm gì?”

“Cháu không ủng hộ lý tưởng giáo dục của chú, không có nghĩa là cháu không ủng hộ chương trình của chú.”

“Cháu cảm thấy loại chương trình này có thể nổi sao? Không có sao kim, cũng không khôi hài, đến chú còn không nhìn thấy tương lai. Cho nên chú vẫn không thuyết phục được ban lãnh đạo đài truyền hình.”

“Cháu cảm thấy chú hẳn là nên tin tưởng thẩm mỹ và sở thích của khán giả quốc nội trẻ tuổi.” Yến Lẫm cười cười. “Chương trình này tất nhiên có phiêu lưu, hơn nữa rất lớn, cháu cũng rất có hứng thú, cũng rất có tin tưởng. Cháu muốn chú để cháu kiến lập tổ sản xuất, còn chú Tống đảm nhiệm tổng đạo diễn và cố vấn chính, ý chú như thế nào?”

Tống Lục Minh kinh ngạc nhìn xem hắn, sau một lúc lâu cười to: “Thằng nhóc này hay thật, nói nửa ngày, cháu đến để thuyết phục chú đi ăn máng khác?!”

“Không dám, chính là cháu biết khả năng của chú Tống, cháu muốn làm ra một chương trình vĩ đại, thật sự rất cần chỉ đạo từ chú. Hơn nữa bên đài chỉ nhìn mà không quyết, cho dù cuối cùng phê chuẩn dự án của chú, chỉ sợ phương diện tài chính cũng khó giải quyết. Cháu thay chú thực hiện nguyện vọng, không phải tốt lắm sao.”

Tống Lục Minh trầm ngâm, bỏ tẩu xuống, nhìn về phía Yến Lẫm: “Chú rất có hứng thú hợp tác với cháu. Chú Tống biết cháu từ nhỏ đã rất có khả năng, nhưng là lúc này đây về vấn đề tài chính chỉ sợ cháu cũng khó giải quyết, dựa theo suy nghĩ của chú, dự toán chi phí là rất cao. Ba cháu cũng nói rõ không ủng hộ cháu làm cái này.”

Yến Lẫm cười cười: “Tìm nhân tài mới khó, tiền không là vấn đề.”

Tống Lục Minh cũng bị sự tự tin của hắn khơi dậy ý chí: “Thật không, vậy cháu hiện tại có thể lấy ra bao nhiêu?”

“Trước mắt mà nói ——” Yến Lẫm ở trong ánh mắt kỳ vọng của Tống Lục Minh, mỉm cười nói: “Không có đồng nào.”

Tống Lục Minh thiếu chút nữa bị hắn làm cho ngã ngửa, không có tiền cháu tỏ ra đại gia gì chứ!

Yến Lẫm đứng dậy: “Tóm lại, cháu đến để báo trước cho chú Tống một tiếng, chỉ cần chú đồng ý thay cháu đảm nhiệm việc sản xuất chương trình này là được, phương diện kinh phí nhất định sẽ thỏa mãn được yêu cầu của chú.”

Tống Lục Minh tự nhiên là tin hắn, người của Yến gia sao có thể thiếu tiền cho được? Cho dù hiện tại không có, cho dù ba của hắn không ủng hộ hắn, hắn về gia tộc tìm đại một người chú hay người bác nào đó làm nũng khóc lóc, còn sợ không lấy ra được tiền sao.

Có thể gặp được một nhà đầu tư tài đại khí thô như vậy, còn có tư tưởng giống ông, ông cũng không có gì hay để thoái thác. Ông tiễn Yến Lẫm ra khỏi cửa công ty, nhìn thấy hắn lái một chiếc Audi màu đen tuyệt trần rời đi.

“Dáng vẻ này đâu có giống một đứa nhóc mới hai mươi hai tuổi.” Tống Lục Minh sờ sờ đầu. “Cũng không biết Yến Chu nuôi con như thế nào. Con trai có chí tiến thủ như vậy còn không hài lòng, con người đúng là ——”

Yến Lẫm lái xe, trực tiếp lái tới tầng ngầm đỗ xe của tập đoàn Lam Kình.

Một vùng thương giới này chính là quảng trường của tập đoàn Lam Kình nổi tiếng nhất thành phố S, vô luận là trời nắng hay mưa thì vẫn náo nhiệt phi phàm. Xuyên qua quảng trường tiến về phía trước, tập đoàn mẹ của nhà họ Yến bị ba hắn oán niệm nửa đời người giống như một lưỡi kiếm màu xanh hưởng thẳng về phía chân trời, bốn chữ to “tập đoàn Lam Kình” mang theo khí thế khoa trương, đứng vững trên đỉnh lầu cao.

Trước khi Yến Lẫm đến đã gọi cho anh họ Yến Thâm, lúc này trực tiếp tiến vào thang máy lên tầng cao nhất.

Cửa thang máy mở ra, ba thư ký ngồi ở phía trước ngẩng đầu nhìn hắn, một nữ thư ký trẻ tuổi cười ngọt ngào tiến lên chiêu đãi: “Yến tiên sinh Yến Lẫm phải không ạ? Ngài chờ một lát, tôi đi thông báo cho Yến tổng.”

“Để cậu ấy tiến vào.” Giọng của Yến Thâm đồng thời truyền ra cùng với lời nói của nữ thư ký, nữ thư ký vội vàng khom người thỉnh hắn đi vào.

Yến Lẫm vào văn phòng, Yến Thâm đang vùi đầu xử lý tài liệu, cũng không nhìn hắn, chỉ ngón tay về phía trước: “Ngồi chờ anh.”

Yến Lẫm đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống chờ.

Ở nhà họ Yến của bọn họ, đứng đầu chuỗi thức ăn không phải là ông nội của hắn, cũng không phải ba hắn, cũng không phải các chú các bác của hắn, mà là vị anh họ này. Cho nên nếu hắn muốn đột phá phong tỏa chiến tranh lạnh của ba thì cứ rõ ràng trực tiếp tìm đến Yến Thâm.

Một lần ngồi xuống này chính là hai tiếng, thư ký có lui tới vài lần, có báo cáo công tác có hỏi lịch trình, Yến Lẫm bị vắng vẻ ở một bên, đành phải lẳng lặng uống trà.

Thật vất vả mới chờ đến lúc Yến Thâm xử lý công việc xong, nhớ đến đứa em họ của hắn, nâng tay gọi hắn tới, nhíu mày nhìn hắn: “Không phải anh bảo em lo học cho tốt sao? Vội vã tốt nghiệp trở về như vậy là để làm gì?! Cho em xuất ngoại nhập học trường danh tiếng không phải là để em qua loa có lệ như thế?!”

Yến Lẫm vội phủ định: “Em không học cho có, thành tích tốt nghiệp sớm của em là được các giáo sư công nhận.”

“Trở về thì gửi phiếu điểm cho anh xem.” Yến Thâm nói.

Yến Lẫm đành phải đáp ứng.

“Nếu đã trở lại thì tiến vào công ty giúp anh đi, cũng hiểu rõ khúc mắc của ba em.”

Yến Lẫm nói: “Anh họ, kỳ thật…. Em bây giờ còn chưa muốn tiến vào Lam Kình, em muốn tự mình thử trước một lần, tạo sự nghiệp riêng.”

Yến Thâm nhăn lại hàng mi, hắn cũng không có giống Yến Chu mãnh liệt phản đối, chỉ dùng mắt dò xét Yến Lẫm: “Muốn làm gì? Nói anh nghe thử xem.”

“Em thích văn hóa truyền thống của quốc gia chúng ta, cho nên em muốn làm một chương trình có chủ đề liên quan.”

Hàng lông mày của Yến Thâm nhăn càng sâu.

“Sao anh không nhớ em có hứng thú với văn hóa truyền thống? Em năm đó giúp cô của em kinh doanh bất động sản chẳng phải còn đề cập đến thiếu hụt của giá trị buôn bán và sự xuống dốc của sản nghiệp địa phương sao?”

Yến Lẫm: “……..”

Không hổ là người đàn ông trở thành đứng đầu của chuỗi thức ăn nhà họ Yến, cái gì cũng không biết còn có thể chính xác chỉ ra điểm đột phá, xuyên tim.

 

 

(1): một câu thơ trong bài “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ, nghĩa là “tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng”, ý chỉ dùng phương thức nhu hòa lặng im không tiếng động thay đổi lập trường. Tiểu biểu như xâm lược văn hóa.

Bình luận

Truyện đang đọc