QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.     

Yến Lẫm quay trở lại sân, hắn vừa rồi giống như nghe được giọng của Mặc Lý, không khỏi có chút lo lắng.

Trong viện có chút hỗn loạn, các đệ tử trong gánh hát vừa rồi còn đốt pháo hiện tại không còn vui đùa nữa, tạo thành một vòng tròn nhỏ hẹp lo lắng khuyên can gì đó.

Yến Lẫm đi qua, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt phẫn nộ của Mặc Lý, làn da nguyên bản trắng như tuyết cũng bị nhiễm một tầng sắc đỏ do tức giận.

Đối tượng mà cậu phẫn nộ, Lý Thiếu Thiên, cũng đứng ở đối diện, cau mày không nói được một lời.

Mặc Lý mấy ngày này rất ít dành sự chú ý cho Lý Thiếu Thiên, cũng không phải là cậu cố ý vắng vẻ hắn, chỉ là đối đãi hắn giống như các sư đệ khác trong gánh hát mà thôi. Lý Thiếu Thiên và Yến Lẫm cùng đến vào một ngày, so sánh với Yến Lẫm lấy danh nghĩa là khách cùng chủ nhà là Mặc Lý cùng vào cùng ra, Lý Thiếu Thiên vẫn thập phần khiêm tốn.

Hết thảy đều cực kì bình thường, Yến Lẫm cơ hồ đã quên mất sự tồn tại của Lý Thiếu Thiên, lại không nghĩ rằng hắn còn có thể khiến Mặc Lý tức giận đến mức như vậy. Yến Lẫm đối với loại tình huống này cũng không vui vẻ.

Hắn không thích cảm xúc của Mặc Lý bị Lý Thiếu Thiên tác động, cho dù là tức giận cũng không được.

Mặc Lý lúc này trợn to đôi đồng tử mang hai sắc trắng đen rõ ràng, ngón tay chỉ vào Lý Thiếu Thiên có chút run rẩy, xem ra là thật sự tức giận.

“Lý Thiếu Thiên! Sao anh có thể lợi dụng ông Lỗ?! Ông ấy đã lớn tuổi như vậy, lại còn là trưởng bối nhìn anh lớn lên, anh xem anh thế mà được sao?!” Thanh âm từ trước đến nay vẫn luôn trong trẻo của Mặc Lý nay cũng trở nên có chút bén nhọn.

Lý Thiếu Thiên cau mày, các sư đệ khác vây quanh Mặc Lý lung tung khuyên bảo.

“Các người câm miệng! Để cho chính anh ta nói!” Mặc Lý hét một tiếng, các đệ tử khác đều ngậm chặt miệng, có chút lo lắng nhìn hai người.

“A Ly, anh không có lợi dụng ông Lỗ.” Lý Thiếu Thiên trầm giọng nói.

“Anh nghĩ tôi ngu à? Anh không có lợi dụng ông Lỗ, vậy đây là cái gì?!” Mặc Lý giơ điện thoại dí tới trước mặt Lý Thiếu Thiên. “Đừng nói với tôi một người lớn tuổi sống ở nông thôn như ông Lỗ có thể liên hệ được với văn phòng đại diện của anh!”

Trong điện thoại chính là cái video quỷ súc mà nhân vật chính là ông Lỗ.

Đại Trung mang vẻ mặt hổ thẹn sợ hãi đứng ở một bên. Là do hắn xem video thấy hài hước nên đưa cho nhị sư ca xem, hắn cũng cho ông Lỗ xem qua rồi, bản thân ông Lỗ cũng không để ý, không nghĩ tới lại khiến nhị sư ca tức giận thành vậy.

Đại Trung cảm thấy cái video chế này không có ác ý gì, cũng không rõ Mặc Lý vì sao lại nổi giận.

Hắn chỉ biết là, lần này hắn lại gây ra đại họa. Đại Trung ủ rũ đứng ở phía sau Mặc Lý, vì sao người gặp rắc rối luôn là hắn?

Lý Thiếu Thiên lùi về phía sau một chút, sau đó mới có thể thấy rõ thứ trong điện thoại mà Mặc Lý dí sát vào mặt hắn.

Cái video kia đương nhiên không phải là của cư dân mạng tự đăng, là bút tích của Phương Lâm, chính là để nhược hóa đi sự bất mãn của trưởng bối là ông Lỗ đối với hắn.

Nhưng chuyện này đối với bất luận là ai cũng không hề có hại, đối với ông Lỗ thì càng không có gì ảnh hưởng, thậm chí có rất nhiều fan cảm thấy thích thú với trưởng bối như vậy, cảm thấy người ông này thật đáng yêu.

Đây là chuyện song thắng, hắn không rõ vì sao Mặc Lý lại tức giận.

Mặc Lý vẫn theo dõi vẻ mặt của Lý Thiếu Thiên, sau một lúc lâu cậu thu tay về, trên mặt là sự thất vọng cực độ.

“Lý Thiếu Thiên, anh làm tôi rất thất vọng về anh.”

Trái tim của Lý Thiếu Thiên nhảy dựng, tiến về phía trước một bước. “A Ly ——”

“Điều anh làm tôi thất vọng chính là, anh thậm chí không phải biết sai mà không sửa, anh căn bản là không nghĩ bản thân làm sai, anh cũng không lý giải được sự phẫn nộ của tôi.” Mặc Lý thu lại lửa giận, bình tĩnh nói: “Chúng ta căn bản không phải người chung một đường.”

Cậu nhẹ bẫng nói, lại giống như một thanh đao phủ, đâm mạnh vào trái tim của Lý Thiếu Thiên, khiến hắn cảm thấy một trận đau đớn như thật sự bị chém vậy.

Hắn thậm chí không thể không che ngực, hít sâu vào hai ngụm không khí thanh lãnh để giảm bớt đi cơn đau bất thình lình kia.

“A Ly, em đừng nói như vậy.” Lý Thiếu Thiên nhíu chặt hàng lông mày. “Nếu em không thích, anh sẽ ——”

“Anh xem, anh vẫn là không hiểu.” Mặc Lý xòe tay sang hai bên, cười lạnh một tiếng. “Cái đó thì có liên quan gì đến việc tôi thích hay không.”

Cái đó cũng không liên quan đến cái video kia, cái đó và ông Lỗ thậm chí cũng không có liên quan đến nhau.

Hết thảy chỉ liên quan đến mỗi Lý Thiếu Thiên mà thôi, liên quan đến tình nghĩa từ nhỏ đến lớn tương cứu trong lúc hoạn nạn của bọn họ.

Mặc kệ điều Lý Thiếu Thiên muốn là gì, hắn đều có thể thỉnh cầu sự trợ giúp của ông Lỗ. Cho dù ông Lỗ không đồng ý còn có Mặc lão bầu gánh, còn có cậu, bọn họ sẽ không giúp Lý Thiếu Thiên sao? Ba của cậu năm đó lúc vẫn còn giận hắn vì hắn trốn đi còn tận lực giúp hắn giải vây, huống chi là hiện tại?

Hắn không nên từ trên cao nhìn xuống quay “tài liệu sống” của hắn, rồi nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ để miêu tả nó “đây không phải là lợi dụng”.

Không phải lợi dụng thì là gì? Nếu không phải vì muốn quay mấy thứ kia, Lý Thiếu Thiên năm nay sẽ quay về gánh hát Mặc gia sao?

Mặc Lý thực sự hoài nghi. Cậu hiện tại hoàn toàn không thể tín nhiệm Lý Thiếu Thiên.

Hắn ôm mục đích mà đến, dùng loại ánh mắt gì để nhìn những người trong gánh hát này? Ngay cả nhất cử nhất động của hắn nói không chừng cũng là đã tính toán tốt.

Mặc Lý không thể khống chế nghĩ theo hướng cực đoan nhất.

Cậu cũng không nói ra, nhưng Lý Thiếu Thiên lại bị ánh mắt của cậu đâm vào lòng đến mức đau không chịu nổi, rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì sự lạnh nhạt bình tĩnh đó giờ.

“A Ly, em đi cùng anh, anh sẽ cho em một lời giải thích.” Hắn có thể trấn an sự phẫn nộ của Mặc Lý, nhưng nơi này bị các sư đệ tầng tầng vây quanh, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Mặc Lý cũng không cho hắn cơ hội này, cậu hất bỏ tay của Lý Thiếu Thiên ra, vẻ mặt lãnh đạm.

“Tôi không cần lời giải thích của anh. Đáng lẽ anh nên cho mọi người ở nơi này một lời giải thích mới đúng, anh rốt cuộc xem gánh hát Mặc gia của chúng tôi thành cái gì? Anh xem ông Lỗ thành người nào? Anh ngoài miệng không nói ra, nhưng thực chất anh oán giận ông Lỗ nói năng lung tung với ống kính camera phải không? Cho nên mới lợi dụng ông Lỗ mà không có chút nào áy náy? Kì thật cái đó chẳng liên quan gì đến ông Lỗ hết, nếu không phải năm đó anh hành động tuyệt tình như vậy thì cũng không đến mức trở thành vết đen mà anh không thể thoát khỏi. Anh phải hiểu một chuyện, đây là kết quả do sự lựa chọn của anh tạo nên, không có liên quan gì đến gánh hát Mặc gia hết, gánh hát Mặc gia không nợ anh cái gì cả. Cho dù hiện tại anh thắng ván này, sớm muộn gì vẫn sẽ có người lấy chuyện này ra để viết, để nói. Khi đó anh lại định làm gì?”

Lý Thiếu Thiên ở thời điểm gánh hát Mặc gia khốn đốn nhất rời đi, hắn làm được rất lãnh khốc, đây mới là căn nguyên của sự rắc rối từ đó đến giờ của hắn. Thời điểm trước kia lúc hắn không hot không có ai để ý đến chuyện này, giờ hắn hot, chuyện này vĩnh viễn trở thành vũ khí để người tồn tâm công kích hắn. Ưu thế của những người đó là mấu chốt đạo đức, cho nên khẳng định sẽ vô hạn nâng cao địa vị của gánh hát Mặc gia và ân tình với Lý Thiếu Thiên.

Tuy rằng những người đó không phải là vì bất bình cho gánh hát Mặc gia, chỉ là vì muốn đả kích Lý Thiếu Thiên mà thôi, nhưng bọn họ đích xác đã đẩy gánh hát Mặc gia và Lý Thiếu Thiên vào hai lập trường đối lập.

Vài năm trước từng um xùm một lần, Mặc lão bầu gánh còn hoài nghi là do ông lỡ lời, do ông nói lời sai với phóng viên, tự trách không thôi. Lúc này lại là ông Lỗ “nói sai”, khiến Lý Thiếu Thiên vướng vào rắc rối.

Mọi người thậm chí cam chịu chuyện sự phiền toái của Lý Thiếu Thiên là do các trưởng bối không có thận trọng trong lời nói và hành động, luôn là kết quả của việc “nói sai”.

Chính là dựa vào đâu? Gánh hát Mặc gia và các trưởng bối căn bản không cần phải phụ trách về sự phiền toái của hắn, đó bất quá là quả đắng hắn tự gieo.

Lý Thiếu Thiên cũng biết, trọng điểm không phải là gánh hát Mặc gia như thế nào, mà là người đứng phía sau màn. Dù vậy, Lý Thiếu Thiên đối với những người lớn tuổi luôn “nói sai”, đối với gánh hát Mặc gia luôn bị trở thành vũ khí công kích hắn, thật sự có thể duy trì tâm tính trong dĩ vãng, không sinh oán khí?

Nếu hắn không có oán khí, cũng sẽ không yên tâm thoải mái ôm tâm tính lợi dụng như vậy rồi trở lại gánh hát Mặc gia, tùy ý sắp xếp an bài mọi người trong gánh hát phối hợp với kế hoạch tẩy trắng của hắn.

Cho dù năm đó hắn còn có một chút áy náy với gánh hát Mặc gia, chỉ sợ cũng sớm bị mai một biến mất hết.

Mặc Lý suy nghĩ rất thấu triệt. Cậu cũng không phải là một người khờ dại không hiểu nhân tình, tương phản, cậu cái gì cũng hiểu.

Thời điểm cậu muốn dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán người khác, ngay cả một cơ hội giải thích cũng sẽ không để lại cho đối phương.

Sắc mặt của Lý Thiếu Thiên rõ ràng hiện ra vẻ bi thương, hắn chưa bao giờ thất thố như vậy ở trước mặt người khác. Nhưng Mặc Lý có thể dễ dàng thương tổn hắn, mỗi một lời nói của cậu đều làm cho hắn đau lòng không chịu nổi, hắn thậm chí không thể duy trì phong độ bề ngoài tiếp được nữa.

Ông Lỗ không biết khi nào thì bị người ta kéo đến đây, vẫn đứng ở trong đám người, lúc này lại đứng ra nhẹ giọng khiển trách cậu.

“A Ly, đừng nói mấy lời đả thương người khác như vậy, đó là sư ca của cháu.”

Ông Lỗ đó giờ vẫn luôn cưng chiều Mặc Lý, đối với người khác đều là tính tình nóng nảy, đối với Mặc lão bầu gánh cũng không nhún nhường, song chưa bao giờ nói nặng với Mặc Lý một câu nào.

Đây đại khái là “răn dạy” nặng nhất mà ông dành cho Mặc Lý.

Mặc Lý cười cười, buông tay, nhún vai với Lý Thiếu Thiên. “Anh xem, tôi cũng nói lung tung rồi. Làm sao bây giờ? Lời nói ra như bát nước đổ đi, tôi cũng không có cách nào để thu hồi nó.”

“A Ly ——” Lý Thiếu Thiên cảm thấy ngay cả hô hấp đều trở nên trầm trọng.

Mặc Lý lại xoay người bước đi, chỉ chừa cho hắn một cái bóng dáng lạnh lùng.

Sư đệ ngọt ngào đáng yêu của hắn nếu là vô tình, thật sự có thể dùng ngôn ngữ giết người.

Khóe môi của Lý Thiếu Thiên nở một nụ cười khổ, ông Lỗ thậm chí có chút lo lắng đi đến bên cạnh hắn, người ông từ trước đến nay không bao giờ cho hắn sắc mặt hòa nhã thế nhưng an ủi hắn một câu.

“Thiếu Thiên, cháu không sao chứ? Sư đệ của cháu chỉ là khẩu xà tâm Phật thôi, chờ nó nguôi giận thì tốt rồi. Cháu đừng chấp nó.”

Ông Lỗ nghe được lời nhắc nhở của Đại Trung cũng tự nhận là đã “nói sai”, mang đến phiền phức cho Lý Thiếu Thiên, cho nên người ông tính tình táo bạo này mới có thể có thái độ mềm mỏng như vậy.

Đây là căn nguyên —— Mọi người trong gánh hát Mặc gia đều nhân nhượng và lý giải cho hắn quá nhiều, yêu cầu của hắn về gánh hát Mặc gia cũng nhiều lắm, điều này làm cho Mặc Lý mất hứng.

Lý Thiếu Thiên thậm chí thật sự cảm thấy gánh hát Mặc gia khiến hắn bị thua thiệt. Trước đó ngay cả chính hắn cũng không ý thức được cơn oán giận như có như không kia —— đối với nơi xuất thân mà luôn bị người khác dùng làm vũ khí công kích hắn, hạ thấp hắn —— Mặc Lý đã nhạy cảm nhận ra được.

Hắn đối đãi gánh hát Mặc gia mà Mặc Lý âu yếm nhất như vậy, sao cậu có thể không tức giận?

Miệng của Lý Thiếu Thiên tràn ngập chua xót, vẻ sĩ diện lạnh nhạt đó giờ hiện tại rốt cuộc không thể duy trì tiếp được nữa.

Nơi này là gánh hát, là nơi hắn lớn lên từ bé, tất cả trưởng bối và sư đệ đều xem hắn như con cháu, như anh trai trưởng, hắn ở nơi này có gì mà phải cậy mạnh?

Yến Lẫm vẫn trầm mặc đứng ở bên ngoài đám người, nhìn chăm chú vào Mặc Lý.

Thời điểm Mặc Lý đi ra, lập tức tiến về phía hắn. Yến Lẫm nhịn không được vươn tay ra, Mặc Lý trực tiếp nhào vào vòng tay của hắn, đầu dựa vào bờ vai của hắn, dáng vẻ mệt muốn chết.

“Không muốn đi đường, đỡ em một chút.” Trong giọng của Mặc Lý lộ ra sự mỏi mệt.

Các sư đệ nhìn thấy cũng không có hiểu sai, đây mới là dáng vẻ từ trước đến nay của nhị sư ca, mong manh và thích làm nũng. Dáng vẻ bầu gánh lôi đình vạn quân như vừa rồi mới là hiếm thấy, làm cho bọn họ cảm thấy xa lạ, không dám đi vuốt mũi nhọn này.

Bình luận

Truyện đang đọc