QUY ĐỨC HẦU PHỦ

“Về rồi à?” Hứa Song Uyển nhìn hắn chầm chậm đi qua, nàng chuyển động thân mình nhưng bị hắn cản lại.

Tuyên Trọng An nghiêng đầu qua, hôn lên đầu của tiểu nữ nhi.

Hắn ngẩng đầu lên, vuốt ve gương mặt và đôi mắt nàng: “Đau không?”

Hứa Song Uyển không ngờ hắn nhìn mình hồi lâu mà hỏi một câu như vậy. Nàng cười rồi lắc đầu.

“Mệt chứ?”

“Không mệt.” Lần này, Hứa Song Uyển đã mở miệng, nàng cúi đầu nhìn tiểu nữ nhi: “Nhìn thấy con thì không mệt nữa.”

Tiểu nữ nhi của nàng…

Hứa Song Uyển âu yếm nhìn con, thầm nghĩ cuối cùng nàng đã đợi được con đến rồi. Con đến sớm hơn nàng nghĩ, nhưng không sao, nàng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con.

Tuyên Trọng An tiến lại gần rồi hôn lên mặt nàng.

Sau khi bị hắn chạm vào, khoé miệng Hứa Song Uyển lặng lẽ nhếch lên. Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng vẫn thoang thoảng mùi máu tanh, trên người nàng cũng có nên hắn không cần tiến vào.

Nhưng hắn vẫn vào.

“Vọng Khang đâu?” Nàng quay mặt đi, nhìn hắn rồi khẽ gật đầu với Thái Hà và những người khác đang đứng cách đó không xa chờ mệnh lệnh, để các nàng ấy không cần để ý đến trưởng công tử.

“A Mạc ôm.” Tuyên Trọng An nghe nàng hỏi tới Vọng Khang, hắn đứng thẳng dậy nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng dịu dàng thì mới xoay người đứng lên. Hắn tìm một lúc mới cầm được chiếc khăn nóng trong chậu bạc qua để lau mặt cho nàng: “Nó muốn vào nhưng ta không cho vào, đợi lát nữa nàng về phòng thì cứ ngủ đi, buổi tối ta sẽ dẫn nó đi ngủ.”

“Chàng biết rồi?” Hứa Song Uyển dịu dàng nhìn hắn.

“Biết rồi.” Tuyên Trọng An cẩn thận lau mặt cho nàng: “Ta thay mẫu thân xin lỗi con.”

Hứa Song Uyển chớp mắt rồi ngước mắt nhìn hắn.

Tuyên Trọng An sờ khuôn mặt gầy gò tái nhợt không chút hồng hào của nàng: “Mấy ngày nay nàng không cần để ý việc ngoài, ta sẽ xử lý tốt việc bên phụ mẫu.”

“Người…”

“Uyển Uyển, nghe ta.”

Cuối cùng, Hứa Song Uyển thở dài. Lúc này, tiểu nữ nhi trong lòng hơi thả lỏng. Nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu nữ nhi đang ngủ, do dự một chút rồi khẽ hỏi hắn: “Có muốn ôm con một lát không?”

“Muốn.” Tuyên Trọng An gật đầu.

Hắn nhẹ nhàng cẩn thận ôm tiểu nữ nhi lên rồi nói với nàng: “Nàng húp ít canh rồi ngủ đi, ta bế con đi lại hai bước trong phòng.”

Hứa Song Uyển nhìn bọn họ, sau đó húp canh mà Ngu nương bưng đến.

Nhưng nàng thật sự quá mệt, mới uống được nửa bát canh thì mí mắt đã khép lại. Cuối cùng, nàng chỉ liếc mắt nhìn hai cha con ngồi bên cạnh rồi ngủ thiếp đi.

**

Khi Tuyên Trọng An đi ra ngoài, A Mạc nhanh chóng ôm tiểu trưởng công tử tới. Vọng Khang chưa cần phụ thân lên tiếng thì đã duỗi tay về phía cha.

Chờ phụ thân ôm được, cậu lập tức vùi đầu vào cổ phụ thân mà chẳng hề nói một câu.

Vào lúc thê tử sinh con, Tuyên Trọng An quỳ xuống trước mẫu thân hắn, dập đầu với bà, nói với bà là hắn dạy con không đúng cách. Vọng Khang cãi lại bà là lỗi của hắn, ai ngờ mẫu thân hắn lập tức khóc, phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, doạ sợ nhi tử được A Mạc ôm đứng sau lưng hắn.

Thê tử mới vừa sinh nữ nhi, bên trong có mùi máu tanh nên Tuyên Trọng An không dẫn con vào. Thấy Vọng Khang ôm chặt lấy mình, hắn do dự một lát rồi nói với con: “Mang con vào xem một lát, chỉ một lát, đứa trẻ ngoan, có được không?”

Vọng Khang ra sức gật đầu bên cổ hắn nhưng vẫn chẳng nói lời nào.

Vọng Khang không hé răng nửa lời cho đến khi nhìn thấy mẫu thân và muội muội đang ngủ. Cậu lau nước mắt và nói với phụ thân: “Không muốn vứt muội muội, Vọng Khang đau.”

Đừng vứt muội muội, Vọng Khang thấy khó chịu.

Tuyên Trọng An ôm con ra ngoài, vừa vỗ lưng con vừa đi tới đi lui trong hành lang, vẫn không hề rời đi. Đợi Thái Hà đến thì hắn mới giao Vọng Khang vào tay nàng ấy.

Thái Hà ôm Vọng Khang rồi nói với hắn: “Trưởng công tử, vừa nãy Thiếu phu nhân tỉnh lại một lát…”

“Hả?”

“Lại ngủ tiếp rồi ạ, chỉ là hỏi nô tỳ một câu là ngài về đã thay quần áo ăn cơm chưa.”

Tuyên Trọng An liếc nhìn bộ quan phục trên người đang mặc, cười mỉm: “Nếu như cô nương các ngươi tỉnh lại, hỏi lại thì cứ nói nàng nghe là lát nữa ta đi.”

Thái Hà mỉm cười rồi ôm Vọng Khang định rời đi.

“Phụ thân, người đi đâu vậy?” Vọng Khang quay đầu lại.

“Phụ thân sẽ đến, con vào phòng thay quần áo đi, tiểu thúc con sắp về rồi.

“A.”

Vọng Khang bị ôm về đại phòng của bọn họ. Tuyên Trọng An xoay người đi về phía Thính Hiên Đường.

Đến Thính Hiên Đường, Tuyên Trọng An đến sảnh trước thì nghe được tin đại cữu mẫu đến.

“Bái kiến đại cữu mẫu.”

Khương đại phu nhân nhìn thấy cháu, một lúc sau mới mở miệng nói: “Ta định ở quý phủ các cháu thêm hai ngày, cháu xem…”

Tuyên Trọng An gật đầu: “Làm phiền đại cữu mẫu.”

Khương đại phu nhân hờ hững đáp: “Không giấu được ngoại tổ phụ cháu việc này, ta cũng không định giấu.”

Bà lại hơi vui mừng vì nữ nhi đã khuất của bà không gả vào cái nhà này.

“Vâng.” Tuyên Trọng An cũng không định giấu. Hắn thấy đại cữu mẫu không nói gì thêm thì đứng dậy rồi nói với bà: “Vậy để cháu truyền lời xuống, để Đồ quản gia thu dọn tiểu viện mà ngài thường ở lại. Cháu còn muốn vào phòng phụ thân một lát, đợi lát nữa không qua được.”

Chờ hắn rời đi, Khương đại phu nhân đỡ trán, bất lực thở dài, cảm thấy mệt mỏi.

“Đại phu nhân?” Bà tử bên cạnh lo lắng gọi chủ tử.

“Tổ ấm vừa mới dựng lên đã bị phá bỏ, ai biết được sau này sẽ ra sao?” Khương đại phu nhân nhìn mặt đất, cũng không biết đang nói cho bà tử nghe hay là nói cho chính mình nghe: “Nếu như xa lòng thì không cứu được, nhà ai mà không bại như vậy? Nàng ta thoải mái, để cả nhà chôn cùng nàng, nàng tốt hơn người kia ở điểm nào? Đáng tiếc…”

Khương đại phu nhân cười lạnh: “Những câu này, nàng ta nghe không hiểu.”

Ngay cả khi nàng ta lắng nghe thì cũng chỉ có thể yếu ớt và mờ mịt nhìn ngươi.

**

Tuyên Trọng An vào gian nhà của phụ mẫu, hắn không vào trong mà ngồi ở gian ngoài.

Một lúc sau, phụ thân hắn bước ra.

Tuyên Hoành Đạo ngồi xuống bên cạnh, hai cha con im lặng hồi lâu. Tuyên Trọng An không lên tiếng trước mà chỉ liên tục ấn hai tay.

Nghe nói gần đây hắn viết lại luật pháp ở Hình bộ và Đại lý tự, ngày đêm lục sách duyệt vô số thư tịch, chắc là ngón tay đã viết không ít sách án.

Trước đó, hắn đã dự tiệc tối ở nhà Đô đốc Lạc Châu Cảnh Lượng, cũng không biết hắn trò chuyện với người ta như nào mà mấy ngày sau, Cảnh Lượng gửi tin vào triều rằng quân châu ủng hộ thánh thượng, nguyện phân ưu cho thánh thượng, ngày sau sẽ sống vui vẻ hoà thuận. Nói Lạc Châu đồng ý sống tự lập mười năm, đưa lương thực tiết kiệm được giao cho thánh thượng lo liệu cho quốc gia triều đình, cho dân chúng đào sông làm đường. Ngay sau đó, Lương Châu Sở Bình Nguyên cũng tự mình vào kinh giao nộp giấy chứng minh quân sợ, việc này là do nhi tử của ông ta làm. Sự việc này còn được bên ngoài gọi là “Đêm Minh cung”…

Đại điện Minh cung của phủ Quy Đức Hầu sau mấy chục năm, gần trăm năm qua lại xuất hiện trong miệng mọi người, còn được ghi vào sử sách.

Điều phụ thân ông mong muống khi còn sống, được ông tận mắt chờ đợi đến giờ phút này.

Nghĩ đến đây, những cảm xúc xoắn xuýt trong lòng Tuyên Hoành Đạo hoá thành tiếng thở dài. Ông mở miệng trước: “Con cần gì phải chọc giận bà ấy? Con cũng không phải không biết, nương con có tình tính như vậy. Từ nhỏ bà ấy đã coi trọng con, sao có thể chịu oan ức từ con?”

Tuyên Trọng An vẫn đang nghĩ cách trò chuyện với phụ thân, nhưng không ngờ phụ thân đã nhắc đến chuyện này trước.

“Từ nhỏ bà ấy coi trọng con, thứ coi trọng chính là trưởng tử của bà, thân phận trưởng tử của hai người…” Tuyên Trọng An nhìn về phụ thân, thấy sắc mặt cha hắn hoàn toàn thay đổi, cau mày không vui. Hắn mỉm cười, nói tiếp: “Nếu ngài nói coi trọng, vậy ngài nhìn con từ nhỏ đến lớn, bà ấy đã chăm sóc con được mấy lần?”

“Không phải con không biết, thân thể bà ấy trước giờ không tốt…”

“Chăm sóc Tuân Lâm được bao lâu?” Tuyên Trọng An ngắt lời ông: “Thân thể bà ấy không tốt, dễ bị đau đầu, tim đập nhanh, không chịu nổi ồn ào, cần phải tĩnh dưỡng; nhưng con và Tuân Lâm là con ruột của bà ấy. Con còn may, được tổ phụ nuôi lớn, chờ con hiểu chuyện mới đi. Tuân Lâm thì không may, mẫu thân không quan tâm, lại có nhũ mẫu mặt người dạ thú, từ nhỏ mắc tội lớn mới đoạt lại một cái mạng từ Diêm vương. Ngài nói xem, việc này là lúc đó Hứa Du Lương ngu xuẩn không có lương tâm làm ra, nhưng ngài có thể nói rằng việc này không liên quan đến mẫu thân à?”

“Cái phủ này, lúc đó không có Khương gia chống đỡ thay chúng ta thì đã xong đời từ lâu. Con biết, trong lòng ngài cũng cảm thấy hổ thẹn với Khương gia, phải không?” Tuyên Trọng An nhìn phụ thân: “Bởi thế mà mấy năm gần đây, ngài nể mặt ngoại tổ phụ, nể mặt gia tộc họ Khương nên cũng đối xử với mẫu thân đặc biệt phóng túng hơn, không phải ư?”

Tuyên Hoành Đạo cau mày nhìn con, hạ giọng mắng: “Trọng An…”

Không thể nói lời vô tình đến quá mức như vậy.

“Nương con năm đó vì sinh các con mà cửu tử nhất sinh, nhưng bà ấy chưa từng oán giận một câu. Bà ấy sinh nhi tử cho Tuyên gia chúng ta, biết rõ thân thể không khoẻ, mấy đệ đệ của con không giữ được mà bà ấy vẫn liều mạng sinh Tuân Lâm ra.” Tuyên Hoành Đạo lại nói tiếp: “Bà ấy chỉ là không giỏi giang, quả thực không được việc, không làm tốt thôi.”

Tuyên Trọng An nghe vậy, chỉ đành bất lực cười buồn.

Tình cảm của phụ mẫu hắn tốt, rất quan tâm và chăm sóc đối phương, đây vốn là một chuyện may mắn, sao đến phủ Quy Đức Hầu bọn họ thì hắn lại cảm thấy vừa hoang đường vừa bất lực đây?

“Năm đó có Khương gia, hiện tại có con.” Tuyên Trọng An ngả người ra sau, tựa vào ghế, nhắm mắt lại rồi khẽ nói: “Cuộc sống của Hầu phủ tốt hơn trước. Nhưng sau này trong hầu phủ, thê tử của con không hề bận tâm đến chúng ta tốt xấu, không định nỗ lực vì cái Hầu phủ làm nàng chạnh lòng này. Phu nhân nhà này nói không muốn cháu gái thì không muốn cháu gái, nói đẩy cháu trai thì đẩy cháu trai, nói ngất thì ngất, trong nhà giống như khối vải rách chờ người ta tuỳ ý xé. Con chống đỡ thay các người thì tốt ở đâu? Chờ bọn họ đều chết thì con cũng cách cái chết không xa. Đến lúc ngoại tổ phụ cũng không còn, sau này tình cảm giữa Khương gia và Hầu phủ cũng phai nhạt. Ngài nói xem, phủ Quy Đức Hầu ngài dựa vào ai?”

“Trọng An, đủ rồi!” Quá đáng!

Tuyên Trọng An mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi của hắn tràn đầy tơ máu. Hắn bình tĩnh hờ hững nhìn phụ thân mình: “Ngài nói con nghe, đến lúc đó thì các ngài định dựa vào ai?”

“Cái nhà này, vốn là nơi con nghỉ ngơi hít thở.” Tuyên Trọng An ngồi thẳng người, cúi xuống xoa mặt, nói với giọng cực kỳ uể oải: “Con rất vất vả mới biến nó thành dáng vẻ con muốn, nhưng con không ngờ, nơi này cũng hiểm ác giống triều đình. Nếu nhìn nhầm thì con sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tất cả cố gắng năm xưa đều tan thành tro bụi, mà chuyện này…”

“Trọng An!”

“Nếu Hầu phủ nhất định phải sụp đổ dưới nước mắt của bà ấy thì những năm nay chúng ta làm có ích lợi gì?” Tuyên Trọng An chống bàn đứng lên, nhìn phụ thân đang tràn ngập tức giận và xấu hổ: “Phụ thân, ngài đã có người bạc đầu giai lão, không thể để cho con một thê tử kề vai chiến đấu, người mà lúc con không thở nổi có thể chống đỡ một khoảng để con thở, nghỉ một lát được không? Đừng để cho con trắng tay trong cái nhà này.”

Hắn nói xong thì quay người đi.

“Con đi đâu?” Tuyên Hoành Đạo bối rối không tên, đứng dậy gọi con.

“Về Thấm Viên.” Tuyên Trọng An quay đầu đáp.

“Trọng An,” Tuyên Hoành Đạo biết rằng mình không thể để con đi như thế. Sau này, chỉ sợ tình phụ tử giữa hai người chẳng còn mấy phần: “Nương con quả thật là…”

“Phụ thân.”

Tuyên Hoành Đạo không thể nói câu “vô tâm”. Ông dựa vào bàn rồi hít một hơi thật sâu: “Ta sẽ trông nom tốt bà ấy.”

“Ngài đã từng nói rồi.” Cũng bởi vì phụ thân đã nói, dù sao cũng là phụ mẫu hắn, vì thế mẫu thân gây thêm chuyện trong phủ cho hắn thì hắn cũng không nhiều lời hỏi, nên Uyển Cơ có thể chịu đựng hắn thì nàng đã nhẫn nhịn. Hắn luôn cho rằng có phụ thân quản thì mẫu thân quá phận cũng chẳng quá mức, nhưng hắn nghĩ sai rồi. Tuyên Trọng An biết, nếu như lần này hắn không truy cứu câu ném cháu gái xuống sông của mẫu thân thì Song Uyển sẽ thay đổi.

Hắn biết nàng yêu thương tiểu nữ nhi của bọn họ nhường nào. Nàng sẽ không cho phép tiểu nhi tử trở thành nàng thứ hai.

Nàng nói, đó không phải ý nghĩa tồn tại của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc