QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Tẩu tử nhà này không sợ phiền phức, đặc biệt chẳng e ngại bà bà đã ra ngoài thăm người thân mấy tháng. Nàng ta ở nhà quản lý nhà cửa đã có căn cơ, tuy không dám trực tiếp chống đối, nhưng cũng cười khẩy đáp lại: “Có nữ nhi thế nào thì có nhà mẹ đẻ thế ấy, chẳng trách được ai.”

Bà bà giận quá hoá cười, bà bật cười nhìn con dâu gan to đến mức ông trời cũng không chứa nổi này: “Con dâu, ngươi làm ra chuyện dơ bẩn đến mức này chỉ có thể do mẫu thân ruột của ngươi dạy dỗ. Về sau ra ngoài, tuyệt đối đừng nói là lão bà bà ta dạy dỗ, ai dạy ngươi thì ngươi nói tên của người đó chứ tuyệt đối đừng nhắc đến tên ta. Ngươi không cần mặt mũi nhưng ta và Dư gia vẫn cần mặt mũi!”

Con dâu còn không phục, đang định lên tiếng thì bà bà quát to: “Cút ra ngoài, chỗ này của ta không đến lượt ngươi láo xược!”

Tiếng quát kia làm con dâu sợ hãi, nàng ta lập tức lui xuống.

Con dâu vừa ra ngoài thì tiểu cô nương mới từ trong phòng đi ra, nàng ấy vừa đi vừa khóc, nước mắt giàn giụa.

Phu nhân nhà này chỉ biết lau nước mắt cho tiểu nữ nhi, nói: “Con cũng có lỗi, không nên nhẹ dạ tin người. Nương, nương cũng có lỗi, không trông chừng con, sau này đã biết lợi hại chưa?”

Tiểu cô nương liên tục gật đầu.

“Đừng học tẩu tử của con,” Lão phu nhân đích thân chọn thê tử cho nhi tử, tình tính lại hay thù dai nên phu nhân không tiện trách cứ con dâu, chỉ có thể dạy dỗ nữ nhi của mình: “Nó mới còn trẻ đã học cách gây rối, ngày tháng sau này sẽ chẳng tốt đẹp đâu, sẽ tự mình quấy nhiễu cuộc sống của bản thân. Con không giống nó; sau này con sẽ gả vào nhà trọng sạch, gả cho người chính trực biết lễ nghi. Con gả vào nhà trong sạch sẽ được người ta đánh giá cao, con nhìn Uyển tỷ tỷ của con đi, không phải như vậy ư?”

Tiểu cô nương ấm úng nói: “Nhà chúng ta cũng là một nhà trong sạch.”

Mẫu thân nàng ấy bật cười, than thở: “Cũng là đời này không bằng trước kia.”

Tiểu cô nương lại nói: “Tẩu tử nói, vậy, vậy cái kia không mài ra ăn được.”

Tẩu tử của nàng trách mắng nàng rất khó nghe; nói cái gì mà da mặt mỏng, tính tình tốt có ích gì, mài ra ăn được không? Cũng là muội muội ăn đồ của nhà, được nuôi trong nhà mới nói ra được.

Tiểu cô nương bị nàng ta nói đến mặt đỏ bừng chỉ muốn tìm hầm mà chui xuống.

Mẫu thân nàng nghe xong, lúc nghĩ đến con dâu thì hai mắt đều toả ra hơi lạnh, bà nhìn tiểu nữ nhi mặt đang đỏ bừng, nói: “Cô nương ngốc, chỉ có mấy người tham lam mờ mắt mà muốn mượn chuyện để đổi lấy cái ăn, cả đời bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện này. Người như vậy thì ai ai cũng sợ, không dám tin tưởng. Con nói cho nương nghe, con có sợ người như tẩu tử của con không? Đừng nói con sợ, ngay cả nương cũng sợ, không tin tưởng được, thậm chí ngay cả phụ thân của con nghe được cũng sợ…”

Bà nói không sai. Bà đuổi đứa con dâu trẻ người non dạ này đến chỗ lão phu nhân xem ngài ấy nói lí. Lão phu nhân nhìn người cháu dâu mà bà đích thân lựa chọn một lúc lâu mà không biết nói gì, cuối cùng bảo cháu dâu ra ngoài, rồi mời con dâu tới để nàng ấy tiếp nhận việc quản gia.

Sau khi lão gia trở về biết chuyện bèn lắc đầu với nhi tử, để hắn quản lý tốt chuyện trong phòng.

Nàng ta vênh váo hung hăng đến cửa Hầu phủ xúc phạm người ta, hai mắt đúng là mù rồi mới không nhìn rõ tình thế? Nếu Hầu phủ tính toán thì Dư phủ phải chịu thiệt.

Hiện tại Hầu phủ đang vươn mình, chỉ cần người không hồ đồ đều sẽ tránh xa. Lão gia vẫn sợ người của Hầu phủ ghi thù nên bảo tiểu nữ nhi mang lễ tới cửa xin lỗi, nhưng tiểu cô nương sống chết không chịu khiến phu nhân phải ra mặt ngăn lại.

Dư gia gây chuyện thì không thể để tiểu nữ nhi cũng bị liên luỵ.

**

Trong phủ Quy Đức Hầu, Hứa Song Uyển không biết chuyện sau khi tiểu muội trở về, nhưng nàng vẫn biết bản lĩnh của vị phu nhân kia. Nàng cũng đã sai người đưa tiểu muội trở về, chính là tỏ ý không trách cứ tiểu muội; nàng nghĩ thầm trong lòng phu nhân hẳn là cũng biết đã xảy ra chuyện.

Hứa Song Uyển cũng không cảm thấy chuyện ngoài ý muốn, nàng xuất thân từ Hứa gia nên trong lòng nàng vẫn hiểu tác phong và động tác của bọn họ.

Chỉ là hiện tại nàng không định lùi bước, mà nàng có lùi thì cũng vô dụng. Hứa gia chính là cái động không đáy, lấp vào bao nhiêu cũng không đầy.

Phủ Quy Đức Hầu không phải của nàng mà là do phu quân cùng Khương gia dùng mạng giữ lại. Nếu muốn nàng lấy tính mạng mà phu quân liều chết mới giành về được đi lấp vào cái nhà mẹ đẻ đã vứt bỏ nàng như giày rách thì nàng không có mặt mũi làm ra.

Nếu nàng làm thì nàng cũng xong đời.

Nàng mới kết hôn với hắn được nửa năm, nàng không hiểu rõ toàn bộ tính tình của hắn nhưng vẫn biết hơn nửa.

Trước kia hắn đính hôn với một cô nương, sau này cô nương ấy từ hôn gả cho phu quân của nàng ta, hiện tại đang nhậm chức ở Hình bộ, chính là thuộc hạ dưới tay hắn. Ngày đó Thức vương trêu hắn là nước lên thì thuyền lên, cũng có thể lạm dụng chức quyền thì hắn chỉ cười nói không cần để ý đến người râu ria.

Hắn không coi người ta ra gì, giọng điệu hoàn toàn không thèm để ý. Tướng mạo cùng với khuôn mặt nhã nhặn tự phụ của hắn khiến người ta cảm thấy vừa xa xôi vừa lạnh lùng.

Thức vương nghe thấy lời này thì cười haha, khiến cho lòng Hứa Song Uyển đang ở bên cạnh châm trà bỗng nặng trĩu.

Lúc đó nàng lập tức hiểu, hắn hoàn toàn không phải người nhẹ dạ, sẽ tha thứ cho sai lầm của người khác.

Hứa Song Uyển nghĩ lại thủ đoạn làm việc ngày thường của hắn thì dù nàng không cần ai nhắc nhở cũng biết trong lòng phu quân của nàng lạnh lùng và cứng rắn hơn bất kì nam nhân nào khác. Dù là công công bà bà thì cũng không thể lay động hắn. Nàng đã thấy rõ trong Hầu phủ này ngay cả công công bà bà cũng nghe lời hắn.

Nàng đã không thèm để ý chuyện Hứa phủ, nhưng cũng không phải không để ý thì sẽ không đề phòng. Nàng sợ đi nhầm một bước thì Uyển Cơ, Uyển Uyển trong lòng hắn sẽ biến thành nữ nhi Hứa gia.

Hứa Song Uyển suy nghĩ rất nhiều chuyện liên quan tới Hứa phủ, nhưng cũng may bây giờ Hứa phủ muốn leo lên Hầu phủ thì không dễ dàng. Hứa phủ đứng trước mặt thánh thượng đoạn tuyệt quan hệ thì sau này bọn họ muốn mượn danh nữ nhi đã xuất giá này cũng không được. Dù bọn họ chỉ có một chút xíu ý tứ muốn nàng giúp nhà mẹ đẻ một tay thì sẽ bị người người phun một bãi nước miếng, mắng một tiếng không biết xấu hổ.

Dù trong lòng bọn họ cảm thấy nữ nhi có thể tuỳ ý xoa đánh và không thể trách người nhà, cũng bởi vì đó chỉ là nữ nhi chứ chẳng phải nhi tử. Hứa phủ lại không phải không thể vượt qua nổi, bọn họ vừa mới đoạn tuyệt quan hệ nên nữ nhi không muốn giúp bọn họ; điều này cũng không có gì để bàn luận. Ngay cả người cùng chung mối thù với Hứa phủ cũng không dám lên tiếng, sợ nói ra bị người mắng nên phải nhẫn nhịn.

Hứa phủ phái ba, bốn người âm thầm đến cửa thì đều bị từ chối. Bọn họ có mắng chửi nàng thì cũng chỉ có thể khép cửa phòng mà mắng.

Lúc Hứa Song Uyển còn ở Hầu phủ thì nhiều người cũng đàm tiếu sau lưng nàng, nói nàng có lòng dạ ác độc. Những lời này truyền tới tai nàng thì nàng đều nghiêm túc lắng nghe rồi bỏ ngoài tai, nghe xong cũng chỉ gật gù chứ chẳng so đo.

Xưa nay nàng không phải người nhiều chuyện, rất nhiều chuyện không biết rõ tình hình thì nàng sẽ không lên tiếng. Trước khi nàng xuất giá, trong mắt các vị phu nhân thì nàng có tính tình điềm tĩnh. Hiện tại đã xuất giá, làm nàng dâu quản gia thì mấy cô dâu trẻ tuổi hay lui tới bên nàng cũng âm thầm nói sau lưng là tính tình của nàng như cái hũ nút.

Mà mấy người con dâu của các nhà hay lui tới Hầu phủ thì chẳng tán gẫu được mấy câu với con dâu của phủ Quy Đức Hầu.

Trò chuyện chưa được hai câu đã ra vẻ mình là người biết nhiều, trong miệng thì chỉ biết nói người khác hạn hẹp.

Các nàng trở về lập tức nói với phu quân nhà mình.

Mấy vị phu nhân lớn bé này đến Hầu phủ là theo ý phu quân, những người này không phải thuộc hạ của Tuyên Trọng An thì là đồng liêu muốn qua lại, quay đầu lại ẩn ý nói muốn theo hắn làm việc. Còn phu nhân của hắn dường như không vui, không am hiểu mấy chuyện này.

Ngày này Tuyên Trọng An trở về nói với Uyển Uyển nhà hắn việc này, đầu tiên là cười to một lát, cười đến mức Hứa Song Uyển đang suy nghĩ việc hạ mũi kim lên cái yếm bỗng hoang mang nhìn về phía hắn.

Nàng thấy hắn cười vui vẻ thì khoé miệng cũng nhếch lên, chỉ là sợ hắn lại trêu ghẹo nên nàng bèn mở miệng hỏi: “Sao thế?”

Tuyên Trọng An dứt khoát ném khung thêu trong tay nàng ra ngoài, ôm nàng lên giường nằm lên trên người hắn. Hắn nhấc chăn phủ lên chân của nàng rồi hỏi: “Nàng nói ta nghe, lúc nàng nói chuyện với mấy vị phu nhân kia là sao lại giống cái hũ nút?”

Hứa Song Uyển bừng tỉnh.

Đây là có người đi trước nói với hắn?

“Không có, chỉ là thiếp nhìn các nàng cười cười rồi khuyên các nàng uống trà ăn điểm tâm chứ nào có buồn bã?” Nàng cũng không cảm thấy bản thân buồn bã mà.

“Các nàng không than phiền?”

“Có.” Hứa Song Uyển dứt khoát gật đầu.

“Vậy là các nàng nói chuyện không hợp?”

“Cũng không phải.” Hứa Song Uyển nói với hắn: “Có nói chuyện phiếm; như là trong kinh có đồ chơi gì mới mẻ, nhà ai đã xảy ra chuyện; đều nói đến. Chỉ là lần này đúng lúc có mấy vị phu nhân tới, vừa tới thì đã chê mấy vị phu nhân tới trước không phải, người sau đến lại chê người trước không tốt. Thiếp vừa mới gặp mặt nên không tiện đáp lại.”

Nàng vừa dứt lời, sợ hắn lo lắng nàng không biết cách giao tiếp với các nàng ấy, bèn an ủi hắn: “Hiện tại thiếp không tiện đáp lời thì các nàng sẽ biết những gì không nên nói. Lần sau sẽ không nói đến những chuyện này nữa, chúng ta vẫn còn rất nhiều đề tài khác có thể tán gẫu với nhau…”

“Rất nhiều chuyện trong nhà chỉ có thể biết được từ miệng của mấy vị phu nhân này.” Tuyên Trọng An rút cây trâm xuống rồi nghịch tóc nàng.

“Đúng.” Hứa Song Uyển gật đầu: “Nhưng nghe nhiều sẽ nghĩ nhiều, tốn thời gian.”

Cứ mãi suy nghĩ điểm xấu của người khác thì sẽ không có tâm tư đi làm chính sự, không tốt.

“Ừm.” Tuyên Trọng An sờ từ mái tóc dài của nàng về phía bụng rồi vùi đầu ở cổ nàng, dáng vẻ không tập trung.

Hứa Song Uyển thấy hắn đứng đắn chưa được lúc lâu thì đã táy máy tay chân với nàng, nàng cố gắng điều chỉnh cơ thể trong ngực hắn, nhưng vẫn không ngồi dậy. Nàng thấy tay hắn sờ đến bụng trong quần áo của nàng thì nàng khẽ nói: “Trời mới tối mà.”

“Như này mà còn chưa tối?” Tuyên Trọng An không để ý. Tiểu nương tử của hắn đôi khi quá nghiêm túc, vì quá nghiêm túc nên nhiều người mới chê nàng là cái hũ nút.

Cũng may hắn không chê.

“Vậy chàng sờ nhẹ một chút, hài nhi đang ngủ, chàng không nên quấy rầy nó.”

“Ai da.” Tuyên Trọng An vuốt ve cái bụng mềm nhẵn của nàng rồi cảm khái: “Sao còn chưa ra đời?”

Hứa Song Uyển cầm bàn tay đang làm loạn trong quần áo của mình, ép hắn chỉ sờ ở bụng chứ không cho phép sờ xuống dưới. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nàng nói: “Mới năm tháng mà.”

“Mau ra đời nào.” Hắn đoán đây sẽ là một tiểu phiền phức nên không sờ nữa.

Tuyên Trưởng công tử không quá vui mừng như mẫu thân hắn muốn ôm trưởng tôn. Uyển Uyển của hắn nhanh như thế đã mang thai hài tử, trước tiên hắn có chút ngoài ý muốn, sau đó mới vui sướng. Hiện tại thì chút vui sướng ấy vẫn còn, sự vui vẻ càng ngày càng tăng theo thời gian thai nhi lớn lên. Nhưng việc chăm sóc hài tử có nhiều bất tiện khiến hắn có cảm giác chuyện không như hắn khống chế.

Nàng đã phải gánh vác nhiều chuyện, hắn còn khiến nàng bận tâm vì chuyện của hắn mà chẳng làm được gì.

Trưởng công tử nghĩ thầm như vậy, nhưng nửa đêm Hứa Song Uyển bị chuột rút bừng tỉnh thì hắn lập tức vẫy người hầu lui xuống, rồi hắn vừa bóp chân vừa dỗ nàng ngủ. Nếu có chuyện thì hắn để nàng dựa vào người hắn chứ không cảm thấy phiền.

Bình luận

Truyện đang đọc